A Nhược Có Thần Linh

Chương 17



Tùy Vân Chỉ muốn nói chuyện, A Nhược lại đưa tay che miệng hắn lại, lực rất mạnh, cho dù hắn giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.

Tùy Vân Chỉ có chút sợ hãi, hắn kinh ngạc nhìn về phía A Nhược, ánh mắt nghi ngờ và khiếp sợ, nhưng ánh mắt A Nhược rất lạnh lùng.

Nàng từ từ tiến sát lại gần Tùy Vân Chỉ, khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ cần hắn hơi giãy dụa một chút là vành tai sẽ chạm vào đôi môi mềm mại của đối phương.

Mặt Tùy Vân Chỉ hơi đỏ lên, ánh mắt vô thức nhìn về phía A Nhược, tim đập loạn, chẳng biết tại sao, rõ ràng hắn chưa bao giờ chạm vào nhưng lại cảm thấy môi A Nhược rất mềm.

Suy nghĩ miên man, tâm tư bay phấp phới bị một câu nói của nàng đánh tan.

"Tùy Vân Chỉ, nếu lát nữa thấy người chết thì đừng kêu ra tiếng."

Giọng của nàng rất nhẹ, nhẹ đến mức chỉ như thở ra một hơi, nếu không phải khoảng cách của hai người quá gần, câu nói kia cũng tan trong gió không thể nào nghe được.

"Vân Chỉ?" Lúc này Tùy thành chủ mới phát hiện thiếu hai người, A Nhược đứng cách cây nhãn không xa và Tùy Vân Chỉ ở sát nàng bỗng nhiên biến mất, Tùy thành chủ hoảng hốt, vội vã cất tiếng gọi: "Vân Chỉ! Vân Chỉ!"

"Mau, mau đi tìm Vân Chỉ, tối nay nguy cơ trùng trùng, không thể để nó xảy ra chuyện được!" Tùy thành chủ nói xong liền sai người bên cạnh đi tìm, chính ông ta cũng đi vào mấy bụi cỏ, miệng không ngừng gọi tên Tùy Vân Chỉ.

Chỗ này trống trải, dù là mới đi thì nhiều người gọi tên như vậy cũng có thể nghe thấy, vậy mà không hề có một câu trả lời, Tùy thành chủ càng ngày càng hoảng hốt.

Tùy Vân Chỉ không biết tại sao A Nhược phải đưa hắn trốn đi, hai người bọn họ trốn trong bụi cỏ này, ở rất gần Tùy thành chủ, nhưng càng quan tâm càng loạn, những người đó cho rằng không nhìn thấy thì người nhất định không thể ở trước mắt.

Chỉ nghĩ đến chuyện Tùy Vân Chỉ có lẽ đã bị người nào đó mang ra khỏi đỉnh núi, Tùy thành chủ lại càng hoảng sợ.

"Vân Chỉ!"

"Tùy thành chủ!" Một giọng nói trầm thấp phá tan sự hỗn loạn.

Trên sườn núi mọc đầy cỏ dại này chỉ còn lại Tùy thành chủ, hai tăng nhân và một đám người hầu của Tùy gia đã mệt mỏi rã rời, tay trói gà không chặt, tất cả thị vệ Tùy thành chủ mang đến đều lặng lẽ biến mất trong lúc đi tìm Tùy Vân Chỉ.

Nam nhân chậm rãi đi từ sau cây nhãn tới, lộ ra thân hình dưới ánh trăng.

Hắn mặc áo choàng đen, vóc người cao lớn, mũ trùm rộng thùng thình, che khuất ánh trăng trên trời, bóng tối phủ xuống, cũng che khuất gương mặt hắn.

Rõ ràng là chưa nhìn thấy gương mặt của đối phương, Tùy thành chủ đã vô thức lùi về sau hai bước.

"Xem ra, ngươi đã sớm biết ta." Nam nhân nói, sau đó nghiêng mặt qua nhìn quan tài vẫn chưa bị đất vàng vùi lấp, thở dài: "Đáng tiếc, tu luyện mấy trăm năm cuối cùng lại chết vì một tên phàm phu tục tử như ngươi, ngươi nói xem nếu nàng ngoan ngoãn theo ta thì lúc này đã sung sướng như tiên rồi."

"Ngươi, ngươi đừng tới đây!" Tùy thành chủ hét lên một câu, chọc cho người kia cười ha hả.

Hai tăng nhân không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy hôm nay Tùy phu nhân nằm trong quan tài thi cốt chưa lạnh, chưa hạ táng, trường hợp như vậy thật sự không nên cười, pháp sự đang làm cũng đột nhiên bị cắt ngang, một tăng nhân liền nhíu mày mở miệng: "Vị thí chủ này, người chết là chuyện lớn, ngươi không thể..."

Lúc tăng nhân đang nói, nam nhân kia bước qua, thong dong đưa một bàn tay đặt lên đầu của tăng nhân kia.

Dưới hắc bào, bàn tay to lớn thô ráp, lòng bàn tay đầy vết chai, khô đét vàng vọt đặt lên đỉnh đầu bóng loáng của tăng nhân, khẽ ấn một cái, làn da dưới đầu ngón tay lập tức phủ một lớp màng mỏng màu vàng.

Tăng nhân kia run lên, bàn tay kia rời khỏi đầu hắn, nhưng màu vàng kia vẫn không ngừng khuếch tán, từ đỉnh đầu lan ra khắp mặt.

Hắn thậm chí không kịp phát ra tiếng kêu hoảng sợ hay rên rỉ nào, đại não đột nhiên bị phong tỏa, đồng tử trợn tròn không khép lại được, trên gương mặt vẫn là vẻ mặt khiếp sợ méo mó, cả người đơ cứng, ngã nhào về phía trước.

"Trí An sư huynh!" Tăng nhân còn lại thấy thế, muốn kéo tăng nhân đang ngã lại liền bị nam nhân mặc hắc bào đẩy một cái.

Màu vàng kia giống như một thảm thực vật điên cuồng phát triển, dọc theo quần áo, giống như dây leo lan từ lưng tăng nhân ra quấn quanh hắn, chỉ trong chớp mắt, hai người vàng đụng vào nhau, cùng ngã vào hố đất.

Mọi người ngây ra, dưới ánh trăng, gió khẽ lướt qua mặt cỏ như sóng biển sâu cuồn cuộn.

A Nhược bịt miệng Tùy Vân Chỉ rất chặt, thế nên hắn không phát ra bất cứ âm thanh nào, cho dù cỏ dại bị gió thổi quật vào khiến mắt hắn đỏ au chảy nước, hắn cũng không dám thở mạnh.

"Nếu Tùy thành chủ nhận ra ta, vậy chứng tỏ trước khi chết nữ nhân kia đã nói hết với ngươi rồi đúng không?" Nam nhân đến gần Tùy thành chủ hơn: "Thật ra ta muốn con của các ngươi chứ không phải ngươi, nhưng nếu ngươi muốn tiếp nhận thay nữ nhân kia cũng không phải không được, chỉ cần ta và ngươi làm một giao dịch."

"Giao dịch gì?" Ánh mắt Tùy thành chủ tìm kiếm khắp nơi, căn bản không thấy A Nhược, cũng không thấy đám thị vệ đâu, nghĩ đến những người đó sợ rằng đều đã đụng phải nam nhân trước mặt này, im lặng biến thành kim thân, ngã xuống đống cỏ mềm.

"Ta không thích con của các ngươi, nó cũng giống mẹ nó, sống quá lâu. Sau chuyện của Anh Nam ta phát hiện, yêu, mặc dù trường thọ có thể tránh được rất nhiều phiền phức, nhưng cũng rất khó khống chế, bởi vì họ biết một chút pháp thuật nho nhỏ, liền ngạo mạn cho rằng có thể chống cự với thần linh, cuối cùng kết cục chỉ là một chữ chết." Nam nhân nói: "Ta muốn ngươi trở về giết tiểu tử kia, lấy vợ sinh con một lần nữa, tìm một người thích hợp thừa kế, như vậy ta cũng có thể đảm bảo đời đời sau này của Tùy gia ngươi đều có thể phú quý ngập trời."

"Nếu ta không đồng ý thì sao?" Tùy thành chủ lại lui về sau mấy bước.

Nam nhân nghe vậy thì cười ngang ngược, ngón tay hắn nhẹ nhàng phất qua gợn sóng cỏ dại, phàm là lá cỏ chạm vào đầu ngón tay hắn thì đều hóa thành lá vàng sắc bén, một vòng nối tiếp một vòng khuếch tán, phiến lá mỏng manh đụng vào nhau, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

"Bây giờ ta buông miệng của ngươi ra, ngươi có hét lên không?" Giọng A Nhược rất thấp, lúc này hơi nóng lại phả vào tai Tùy Vân Chỉ. Tùy Vân Chỉ không có chút suy nghĩ khác lạ nào, lúng túng lắc đầu, A Nhược mới buông lỏng hắn ra.

Lòng bàn tay dính đầy nước bọt của Tùy Vân Chỉ, A Nhược ghét bỏ lau lên áo hắn, sau đó kéo chặt dây đai trên vai, đứng dậy nhìn về phía bóng đen, gọi một tiếng: "Ngô Quảng Ký!"

Giọng nàng không cao, bóng đen cách khá xa, chưa chắc đã nghe được.

Nhưng A Nhược vừa nói ba chữ này, tất cả mọi người đều nhìn thấy bóng đen kia cứng đờ, bộ dạng sợ hãi không thôi.

Giọng nói của A Nhược như một lá bùa đòi mạng, giờ phút này dán vào gáy bóng đen kia.