A Thế Giới Này Làm Sao Vậy

Chương 37: Chương 37





Sở Kiều Kiều hưng phấn ngồi nghe các bạn bàn bạc về kế hoạch trong lễ hội trường.

Có vẻ có khá nhiều bạn muốn làm những kiểu hoạt động không mất nhiều thời gian cùng nhân lực thường trực trong thời gian lễ hội diễn ra.

Hầu hết các bạn học đều muốn được đi chơi vào những ngày đó, vậy nên mọi người quyết định tự quay phim ngắn rồi tới ngày đó thì phát....Emmm...!Vậy cũng được sao, không biết có ra gì không nữa...Phim ngắn được hầu hết các bạn đồng ý.

Tiếp theo thì mọi người bắt đầu quyết định đạo diễn, kịch bản, địa điểm, diễn viên cùng những thứ khác.

Đạo diễn thì là một cậu bạn đeo mắt kính khá ưa nhìn, hơn nữa, gia đình cậu ấy có truyền thống nghệ thuật lâu đời, cũng từng có người trong gia đình làm đạo diễn.

Vậy nên khi cậu ấy tự đề cử mình thì không có một ai tranh giành với cậu ấy cả.Kịch bản thì là do đạo diễn chọn, đó là một tác phẩm của một bạn nữ trong lớp, bạn nữ đó lúc trước là dựa vào cây bút của mình để vào được khu A, trên mạng cũng là một đại thần có vô số fan, vậy nên có thể hoàn toàn tin tưởng vào tác phẩm của cậu ấy.Còn diễn viên, thì đều là trai xinh gái đẹp trong lớp.


Nam chính là lớp trưởng Tô Thần, nữ chính là Viên Tịnh, cũng là hoa khôi của khối.

Các diễn viên khác cũng từ từ định ra, bởi vì lớp thực sự chỉ có nhiêu đó người, lại thêm có mấy bạn không muốn xuất đầu lộ diện trên màn ảnh nhỏ, chỉ muốn được lưu tên ở cuối bộ phim (tức là làm hậu cần đó:3)).

Bởi vì kịch bản yêu cầu, vậy nên địa điểm quay cũng được chia thành hai nơi.

Một địa điểm yêu cầu phong cách cung đình cổ kính của châu Á, một nơi khác thì lại cần đến lâu đài kiểu Châu Âu cổ điển.

Mọi người vốn còn đang bàn bạc hừng hực khí thế, thế nhưng khi có một người nhắc nhở còn một tháng nữa là đến lễ hội trường rồi, tất cả đều trầm mặc lại.

Trong lớp học sinh có tiền không thiếu, đặt vé máy bay chạy đến chỗ đó quay phim không khó.

Thế nhưng trong vòng một tháng chạy đi chạy lại mấy nơi liền để quay phim, đừng nói bọn họ, cho dù là dân chuyên nghiệp cũng làm không được.Một bạn học trong đó không nhịn được tiếc nuối:- Khu ông bà ngoại mình sống là một làng du lịch, tất cả kiến trúc đều làm bằng gỗ cùng với gạch đá ngày xưa, thực sự rất đẹp, đáng tiếc là xa quá, không phù hợp...- Mình cũng vậy, mình có biết một toà lâu đài cổ ở đảo XXX, nhưng mà xa quá, trên đảo lại không có sân bay, để ra được đảo phải đi thuyền gần hai ngày mới tới được, đáng tiếc...Lúc này, Kiều Tư lại nhịn không được cười lớn, mấy người ngồi gấn đó đều nhịn không được dùng ánh mắt quái dị nhìn Kiều Tư.

Cô ấy thấy vậy thì mới tém tém lại một chút, sau đó lại vui vẻ nói:- Các cậu không cần phải lo nữa, địa điểm quay chụp mình với Kiều Kiều bao trọn rồi.

Nếu ban đầu các cậu có yêu cầu khác, thì mình cũng không giúp được, thế nhưng nếu là cung đình cổ cùng với lâu đài, ha, nhà của bọn mình mà không làm vừa lòng các cậu, vậy thì mình cũng chẳng có mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa.Mọi người thấy Kiều Tư thể hiện như vậy, cũng không có ai cho rằng cô ấy đang giả vờ hay nói quá.

Dù sao Kiều Tư cũng không điệu thấp như Sở Kiều Kiều, vậy nên mọi người đều biết gia đình cô ấy có quyền có thể.Có điều Sở Kiều Kiều đứng một bên cũng không có lạc quan như vậy, khuôn mặt có chút nhăn nhó.


Cũng không phải Sở Kiều Kiều khó chịu việc Kiều Tư chưa hỏi ý kiến đã lôi nhà mình vào việc này, ngược lại nếu các bạn muốn cô cũng rất vui lòng.

Thế nhưng, mặc dù là phong cách lâu đài Châu Âu cổ, nhưng nhà cô theo kiểu nhiều các kiến trúc riêng cùng với tháp đơn tạo thành các khu chứ không phải loại rất to, một toà lâu đài có cả mấy trăm phòng như của quý tộc nước ngoài.Thế nhưng cô cũng chỉ nghĩ một chút rồi thôi, cứ để các bạn đến cảm nhận một chút, được hay không thì sẽ biết ngay thôi.

Hiệu suất của các bạn học cũng rất cao, nói là đến đánh giá độ phù hợp của địa điểm quay chụp là đi luôn.

Mọi người thuê một chiếc xe du lịch, đặt lịch tập hợp là sau giờ ăn trưa, khoảng 30 phút, sau đó cứ thế tiến hành.Các bạn học mặc dù khá háo hức nhưng cũng không mong chờ quá nhiều.

Mặc dù nhà của Sở Kiều Kiều và Kiều Tư giàu có, thế nhưng dù sao đây cũng là thời đại khác rồi, ai còn sống trong mấy nơi rộng lớn không cần thiết thế chứ.Thế nhưng lúc xe bắt đầu chạy vào khu vực đồi núi gần thủ đô, khu vực của người giàu thì các bạn học bắt đầu cảm thấy không ổn rồi.

Có bạn học nhịn không được lấy điện thoại ra tra xem nơi này ở đâu, thế mà lại hoàn toàn không có thông tin chính thức gì, trên bản đồ cũng không hề xuất hiện.Bạn học đó vừa kinh hô lên, mọi người lại đổ dồn ánh mắt vào hai người Sở Kiều Kiều và Kiều Tư.

Trương Hinh thấy vậy liền nói:- Không tra được mới là bình thường, đất ở đây đều thuộc sở hữu tư nhân hết.


Nếu gia chủ không đồng ý mà còn tự tiện đưa hình ảnh lên internet, thì đó là xâm phạm quyền riêng tư của người khác.

Sẽ bị kiện đấy, vậy nên mấy cậu cũng đừng có chụp ảnh linh tinh, cái này không đùa được đâu.Những người bạn khác đều ngẩn ra, rồi lại quay đầu nhìn ra bốn phía như rừng nguyên sinh, đất tư nhân.....Cũng có một số bạn học đã biết về nơi này trước đó, đôi mắt hừng hực cùng hướng tới.

Cũng chỉ là một đoạn nhạc đệm trên con đường tới nhà bạn học chơi.Đi thêm một lúc nữa thì xe chuyển hướng rồi đi hướng về một ngọn núi lớn.

Cảnh vật xung quanh đều rất đẹp, thế nhưng thỉnh thoảng lại xuất hiện mấy cái camera hồng ngoại, mọi người đều đoán là sắp tới nhà Kiều Tư rồi, không hiểu sao không khí trên xe dần dần chậm lại, mọi người đều không tự chủ được mà trở nên an tĩnh.Có một bạn học không chịu được cảm giác bí bách này, vội vàng tìm đề tài để thay đổi không khí trên xe:- Ngọn núi này đẹp thật đấy, nó tên là gì vâỵ?Thấy có người khen "nhà" mình đẹp, Kiều Tư cũng vui vẻ đáp lời:- Nó là núi Kiều gia, những ngọn núi ở đây hầu như đều đặt tên theo tên gia tộc cả.

Chỉ có một số đặc biệt chưa có chủ, hoặc được cho thuê hay chủ nhân có sở thích khác thì mới đặt khác thôi.- Nói cách khác, đây là ngọn núi của nhà cậu sao?- Hm, đúng vậy, đây là núi nhà mình.Lúc này, bạn học kia cũng im lặng không nói nữa..