Lý Vi Ý: “Sếp Trương, đây đều là hiểu lầm! Tôi nói việc này ảnh hưởng nghiêm trọng đến mạng người, tất cả chuyện là do Lê Duẫn Mặc tự tưởng tượng ra.
Trương Tĩnh Thiền nhìn chằm chẳm vào cô, ánh mắt u ám, lạnh lẽo, khiến người khác không dám tới gần.
Cuộc nói chuyện ngày hôm qua, giống như chỉ sau khi anh mất đi người cha, nên mới bộc lộ vẻ yếu đuối ngắn ngủi. Ngày hôm sau dáng vẻ ấy đã biến mất không còn dấu vết.
Anh chậm rãi gõ hai cái lên tay vịn ghế, nói: “Nói đi.”
Lý Vi Ý biết chuyện mang thai đã qua, anh cũng không có ý định tiếp tục chèn ép chuyện này.
Đúng vậy, thế mới là người đàn ông có bản lĩnh trả nợ 1 tỷ chứ.
“Chuyện mà tôi nói sẽ rất lạ lùng, nhưng hoàn toàn là sự thật, liên quan đến việc thay đổi vận mệnh của cả hai gia đình chúng ta. Có thể khiến cho bố anh và chị gái tôi từ cõi chết sống lại.
Trương Tĩnh Thiền nhìn cô, ánh mắt đó vừa sắc bén vừa lạnh lùng, Lý Vi Ý nhìn thẳng anh không chớp mắt. Một lúc sau, anh dời tầm mắt đi.
“Năm 2014, anh 19 tuổi, từ ngày 11 đến ngày 13 tháng 1 đã bị mất đi ký ức trong ba ngày này. Có người đã trở thành anh, làm ra một đống chuyện rối loạn.”
Trương Tĩnh Thiền lại ngẩng đầu lên.
Lý Vi Ý cười: “Người đó là tôi. Rất khó tin phải không? Để tôi kể chi tiết cho anh những gì tôi đã làm.
Chiếc Ferrari bố anh tặng ngày 11 đã được đưa đến rồi, nhưng vì tôi không có bằng lái xe nên đã nhờ Lê Duẫn Mặc chở tôi trong ba ngày.
Tôi còn dẫn cậu ấy đi đến nhà tôi, cũng chính là nhà Lý. Bởi vì lúc đó tôi tưởng rằng tôi và anh hoán đổi với nhau, anh nhập vào thể xác tôi. Nhưng tôi “Lý Vi Ý 17 tuổi” đó liên tục hôn mê trong ba ngày…”
Lý Vi Ý đã kể tóm tắt lại hết những điểm chính mà cô đã làm trong ba ngày. Đương nhiên là trừ việc cô bị bạn gái anh cưỡng hôn ra.
Trương Tĩnh Thiền không biết từ lúc nào, ngồi vắt chân, đôi mắt trầm tư hướng về phía cửa sổ, hai bàn tay đan lại đặt trên đầu gối.
“Ngày hôm qua không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nên nói là tôi đã trải qua hai lần ngày hôm qua – ngày 13 tháng 1 năm 2022.
Lần đầu tiên, lúc chúng ta đi qua đường hầm, tôi ngủ quên mất, sau khi tỉnh lại đã quay về năm 2014, trở thành anh. Ba hôm sau, tôi vừa tỉnh lại đã quay trở lại ngày 13 tháng 1 năm 2022, tức là ngày hôm qua. Trương Tĩnh Thiền, là tôi cố tình đợi anh ở bên sông, bởi vì tôi biết chúng ta sẽ gặp nhau, anh sẽ giúp tôi, sẽ lái xe đưa tôi về nhà. Nhưng không biết tại vì sao, tôi không thể quay về năm 2014 được nữa.”
Lý Vi Ý cũng tự cảm thấy kỳ lạ và hoảng sợ. Thế mà Trương Tĩnh Thiền từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên tư thế, không nói một lời.
Lý Vi Ý trong lòng nghĩ, người này cũng bình tĩnh quá đi! Hoàn toàn không để người khác biết được anh đang nghĩ gì.
Cô đứng dậy chống hai tay lên bàn, người nghiêng về phía anh: “Trương Tĩnh Thiền, tôi biết rằng đây là việc khó mà tưởng tượng nổi, chuyện kì quái như vậy ai mà nghĩ đến được chứ. Nhưng đây là cơ hội thay đổi số phận mà ông trời trao cho chúng ta! Chỉ cần anh đi thử cùng tôi thêm vài lần, cùng một thời gian với cùng một chiếc xe đi qua đường hầm, tôi có khả năng quay về năm 2014 thêm lần nữa. Anh biết như thế có ý nghĩa gì không? Tất cả đều có thể đảo ngược, bao gồm cả mạng sống!”
Trương Tĩnh Thiền cuối cùng cũng cử động, anh cầm lấy hộp giấy, nhét vào trong tay cô: “Nói xong chưa?”
Lý Vi Ý rút một tờ giấy, lau nước mắt ở viền mắt, cô gật đầu: “Nói xong rồi. Vậy anh có dự định gì? Đi cùng tôi nhé? Là vận mệnh chọn chúng ta làm cộng sự, cũng không phải là tôi cố tình bám lấy anh.”
“Cô nói xong thì có thể đi được rồi. Đừng đến công ty tôi, cũng đừng đến tìm tôi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Lý Vi Ý cảm thấy khó tin: “Anh không tin tôi? Mọi chuyện tôi đều nói rõ như vậy, anh vẫn không tin tôi?”
Trương Tĩnh Thiền nói: “Cô Lý, tôi không biết cô ở đâu nghe ngóng được những việc này, cũng không biết cô có mưu đồ gì, tự mình nghĩ được ra những chuyện này, cũng coi là khá giỏi. Nhưng có lẽ cô đã hiểu nhầm rồi, hiện giờ tôi không còn giá trị như trước, chẳng đáng để cô có mưu tính. Và tôi cũng có logic và khả năng nhận thức của người bình thường, mời cô rời đi ngay lập tức, đừng làm lãng phí thời gian của nhau.”
Trương Tĩnh Thiền duỗi tay lấy điện thoại, dáng vẻ muốn gọi người đến.
Lý Vi Ý gấp gáp đè lại tay anh, nói: “Trương Tĩnh Thiền! Tại sao anh lại ngốc như vậy? Tôi, tôi còn viết một kế hoạch trong vở anh: “Thứ 1, phá đám uyên ương, cũng chính là chia rẽ chị tôi và tên cặn bã kia; Thứ 2 là học vẽ; Thứ ba là tránh xa tên khốn ngu xuẩn; Thứ 4 mua cổ phiếu; Thứ 5 mua nhà… Điều cuối cùng tôi viết là cứu lấy tập đoàn Phúc Minh, câu này là tôi viết vì anh! Bởi vì anh đã duỗi tay giúp tôi lúc tôi tuyệt vọng nhất, là tôi muốn báo đáp anh! Nếu người đó không phải là tôi thì tại sao lại viết những điều như này? Anh suy nghĩ kỹ lại xem!”
Trương Tĩnh Thiền dùng tay khác nắm lấy tay cô hất ra, anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, đôi mắt trầm đục u ám, mà cô vẫn đứng đó nhìn từ trên cao xuống.
Hai người lặng im, mắt đối mắt giằng co một lúc, Lý Vi Ý bỗng hiểu ra, cười gian trá: “Anh tin rồi đúng không? Chỉ là không thể tự thuyết phục được bản thân mình mà thôi.”
Nhưng anh vẫn im lặng.
Lý Vi Ý bình tĩnh lại, nói: “Trương Tĩnh Thiền, đây là anh ép tôi nói ra đấy. Ở bụng dưới của anh có một nốt ruồi dưới rốn tầm mười mấy xen ti mét, vị trí hơi chếch sang trái, gần sát với lông. Nốt ruồi nhỏ hình như màu hồng nhạt, đương nhiên bây giờ anh đã trưởng thành có thể biến thành màu đen. Tôi không cố ý nhìn đâu, chỉ là nhìn thấy trong lúc… Chuyện này thì tôi không thể đi nghe ngóng được đâu…”
“Đủ rồi!” Trương Tĩnh Thiền cắt ngang lời cô nói, sắc mặt vẫn lạnh lùng nhưng khuôn mặt đẹp trai lại ửng đỏ, cảm giác hơi không thích hợp.
Lý Vi Ý muốn cười nhưng cô nén lại, giữ khuôn mặt nghiêm túc chính trực: “Bây giờ anh đã tin tôi chưa? Giữa chúng ta có mối duyên phận.”
Lý Vi Ý cuối cùng cũng thấy hơi hiên ngang, đặt mông ngồi xuống.
Trương Tĩnh Thiền trầm mặc một lúc, nói: “Cô ra ngoài trước đã, chuyện này để tôi suy nghĩ thêm, rồi trả lời cô.
Lý Vi Ý cũng biết chuyện như này người bình thường khó mà chấp nhận được, gật đầu nói: “Thế anh nhất định phải nghĩ xong trước lúc trời tối, buổi tối tôi muốn thử lại lần nữa.”
Trương Tĩnh Thiền gọi điện thoại cho thư ký, rồi nói với Lý Vi Ý: “Cô trước tiên cứ ở lại công ty đi, đừng đi lung tung, đợi tôi sắp xếp.”
Lý Vi Ý gật đầu, cô cũng không có nơi nào để đi. Mà anh chắc là muốn giữ cô lại để xem xét thêm.
Trương Tĩnh Thiền nói với thư ký: “Dẫn cô ấy đến phòng 309”. Thư ký ngạc nhiên “vâng” một tiếng.
Lý Vi Ý đi cùng thư ký ra khỏi cửa phòng, cô ghé đầu lại nghiêm túc dặn anh: “Anh nghĩ nhanh lên nhé.”
Trương Tĩnh Thiền ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ ló đầu vào của Lý Vi Ý, cuối cùng anh gật nhẹ.
Sau khi Lý Vi Ý rời đi, Trương Cảnh Thiền ngồi im lặng hồi lâu, anh cúi xuống mở ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc, rút từ dưới đống tài liệu ra một quyển vở bọc plastic, các trang vở đã ố vàng. Anh lật một trang, trên đầu có viết một dòng chữ mềm mại:
“Kế hoạch thay đổi toàn bộ số phận (A Thiền – Lý)”
…
Phía dưới cùng, ngay dưới dòng chữ “Cứu lấy tập đoàn Phúc Minh” còn vẽ hai nhân vật hoạt hình. Một chàng trai ăn mặc và kiểu tóc giống y hệt anh hồi xưa, đang nằm bất tỉnh trên mặt đất. Một cô gái nhỏ bé giống hệt Lý Vi Ý, trên tay cầm một thanh kiếm đứng bên cạnh người anh, đôi mắt cô tròn to, vẻ mặt tươi sáng.
—
Bên cạnh văn phòng của Trương Tĩnh Thiền là phòng 309. Thư ký mở cửa phòng, nói: “Cô tạm thời nghỉ ngơi ở đây trước, nếu cần đến việc gì cứ thoải mái gọi tôi, trong tủ lạnh có đồ uống đồ ăn nhẹ và trái cây.”
Thái độ của thư ký rõ ràng đã kính cẩn hơn nhiều, Lý Vi Ý bước vào trong, nhìn thấy căn phòng nghỉ nho nhỏ, toàn bộ sàn nhà là gỗ, ga trải giường màu nâu cà phê, tường màu vạt nhạt ấm áp, trên sàn còn có hai chiếc nệm ghế mây. Một chiếc đèn sàn đơn giản màu xám đen, đặt đứng ở đầu giường. Rèm cửa màu trắng sạch sẽ, ánh mặt trời len lói chiếu lên tường.
Đúng là một nơi… nhìn thôi đã khiến người khác muốn đi ngủ.
Lý Vi Ý nhìn thấy trên chiếc ghế xô pha, có áo vest được vắt lên, hỏi: “Chỗ này là…?”
Thư ký: “Đây là phòng nghỉ riêng của sếp Trương.”
Hóa ra nơi này là hang ổ của ai đó.
Người thì trông có vẻ lạnh lùng, nhưng phòng lại ấm áp như vậy.