A Uyển - Trường An Nhai Đích Dược Phô

Chương 14: Mềm lòng (1)



“Nhanh lên, thắp đèn đi, nhanh thắp đen lên!” Ông lão trên bờ lớn tiếng nhắc nhở những người đứng quanh bờ sông.

Thì ra thời điểm thả hoa đăng cũng có quy tắc, hai bên bờ thành đều xây một cái lầu cao, bên trong treo đầy đèn lồng đỏ, đến giờ lành, vài ông lão sẽ thắp sáng, ánh sáng chiếu rọi bờ sông thì cũng là lúc thả hoa đăng.

Giọng ông lão vừa vang lên, dưới bờ lại một trận hỗn loạn, người đứng xem cũng chen chúc lại gần, A Uyển vừa đi xuống một bậc thang thì người phía sau đã tràn đến.

Nàng nghiêng người, bảo vệ chiếc hoa đăng trong tay, cẩn thận di chuyển đến góc bờ sông, đến bờ sông thả hoa đăng chủ yếu là các đôi nam nữ trẻ tuổi, nghe tiếng bọn họ cười nói, nàng không khỏi cảm thấy tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn.

So với hoàng cung, thế giới bên ngoài thật sự đầy màu sắc lại tự do, hôm nay nàng như một con thỏ được thả ra khỏi lồng sắt, buổi chiều rối loạn rời khỏi Hứa phủ, như thể đã chạm đến điểm chống đối, những lời nhắc nhở của hắn trước đó đã biến mất khỏi đầu, quy tắc cấm cung gì đó cũng bị bỏ lại phía sau, mua chút bánh bao lấp đầy bụng rồi chạy đến bờ sông hộ thành ngồi đến khi trời tối.

Nàng không khỏi nhớ lại hôm đó ở ngự hoa viên, Hứa Nghiên Hành hỏi nàng có muốn ra khỏi cung không, nếu còn có cơ hội như vậy, có lẽ câu trả lời bây giờ sẽ khác.

Ông lão trên bờ lại nhắc nhở một lần nữa, A Uyển hồi thần, vội vàng lấy mồi lửa mà ông chủ của quầy hoa đăng tặng ra, đặt chiếc hoa đăng bên chân, đang định thắp sáng mồi lửa, đột nhiên người bên phải nàng chen tới, A Uyển kêu lên một tiếng, không kịp đề phòng ngã ngồi xuống đất, hai chân cũng rối loạn, giật giật, ngay sau đó thì nghe thấy tiếng “đùng” trên mặt nước vang lên.

Xung quanh người đông đúc ồn ào, nhưng âm thanh đó A Uyển lại nghe rất rõ, nàng luống cuống tay chân, thổi sáng mồi lửa bị rơi một bên, sau đó đưa đến bờ nước, quả nhiên thấy chiếc hoa đăng hải đường kia của nàng đang trôi trên mặt nước.

Không chút do dự, nàng tiến lại gần bờ nước, tay đưa ra, không ngờ chiếc hoa đăng bắt đầu di chuyển, nàng mặt mày sốt ruột, lại cảm thấy thất vọng, chiếc hoa đăng chưa kịp thắp sáng đã rơi xuống nước, bỗng cảm thấy không còn ý nghĩa gì, nên quyết định không vớt nữa, chỉ vừa thu tay lại thì một cánh tay dài từ bên cạnh nàng thò ra, dễ dàng vớt lại chiếc hoa đăng.

Trong đầu A Uyển bỗng thoáng lên hình ảnh của một người, nên nàng hơi không chắc chắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân ngồi xổm, tay cầm chiếc hoa đăng đang nhỏ nước, đôi mắt sâu không thấy đáy lại thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nàng.

Nàng chớp mắt một chút, ánh sáng rất mờ, nàng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái của người đó, trong mắt nàng tràn ngập vẻ không thể tin được, vẫn giữ nguyên một tư thế, quên mất động đậy.

Trong đình, đèn lồng bỗng chốc được thắp sáng, ánh sáng đỏ chiếu sáng toàn bộ bờ sông hộ thành, những người trẻ tuổi xung quanh reo hò vui vẻ thắp sáng hoa đăng, từng chiếc hoa đăng trôi trên dòng nước lấp lánh, mang theo những nguyện vọng đẹp đẽ.

Lúc này, mặt nước d.a.o động lấp lánh, gợn sóng lan rộng ra từng tầng từng tầng, âm thanh trong miệng mọi người xì xào khe khẽ.

Gió nổi lên, lạnh buốt đến xương.

Chiếc hoa đăng trên mặt nước bị gió đuổi theo, đi đến những nơi chưa biết, trời lạnh, hoa đăng cũng đã thả, mọi người bắt đầu chậm rãi tản ra, bờ sông vốn đông đúc giờ chỉ còn lại ít ỏi vài người.



A Uyển rụt cả người vào trong áo choàng, từ từ bình phục lại cảm xúc hoảng loạn của mình, sau đó nhẹ nhàng hành lễ, nói, “Hứa đại nhân, thật trùng hợp.”

Hứa Nghiên Hành nheo mắt, ném chiếc hoa đăng trong tay xuống đất, quay người bỏ đi, dáng vẻ như bảo nàng cứ tiếp tục.

A Uyển đâu dám tiếp tục, vội đứng dậy, chân đụng phải chiếc đèn, do dự một chút rồi cúi xuống nhặt lên, dùng tay áo cẩn thận lau sạch nước.

Hứa Nghiên Hành bước lên bờ, sải một bước dài, A Uyển theo sau, vừa đi vừa nhìn thấy vạt áo choàng màu xanh đen của hắn bay bay, cho đến khi hắn đột ngột dừng lại, A Uyển nhìn thấy vạt áo choàng bất ngờ hạ xuống mà ngẩn ra, không ngờ cả người đột nhiên va vào lưng hắn.

Nàng ôm trán lùi lại vài bước, thấy hắn quay người lại, vội vàng buông tay, cúi đầu nói, “Hứa đại nhân, nô tì đã va phải, xin thứ lỗi.”

“Buổi chiều không phải nói hồi cung sao?” Hứa Nghiên Hành tiến lại gần nàng, ánh mắt lướt qua trán nàng, “Còn nhớ sáng nay bản quan đã nói gì với ngươi không?”

Nàng cắn môi, biết rằng lúc này trong cung chắc chắn đã khóa cửa, hiểu rằng mình nhất thời xúc động đã vi phạm phải cung quy, nàng siết chặt chiếc hoa đăng, cuối cùng vẫn không thả chiếc đèn này đi.

Hứa Nghiên Hành thấy nàng thật lâu không nói lời nào, nhíu mày, nhìn vào thứ trong tay nàng, “Thả hoa đăng, ước nguyện? Những thứ này không đáng tin.”

“Nô tì chỉ muốn thử xem,” Thật lâu sau, nàng nói, trong giọng nói dường như có chút chua chát, một chút uất ức, lại thấy nàng ngẩng đầu, đáy mắt lấp lóe vài giọt nước, “Hứa đại nhân không tin, nhưng không phải cũng đã đến đây sao?”

Hứa Nghiên Hành chăm chú nhìn vào mắt nàng, sau đó lại quay người đi xuống thềm đá của bờ sông, giọng nói lạnh lùng nhắc nhở nàng, “Lại đây.”

A Uyển cũng không biết mình sao lại như vậy, có lẽ vì nghe câu nói không đáng tin kia của hắn.

Nàng nhớ bọn họ đã nói, tối nay ước nguyện vào năm sau sẽ thành hiện thực, ông chủ quầy kia nói, tin thì có, không tin thì không có.

Tâm thành là quan trọng nhất.

Nàng đưa tay lau khóe mắt, sau đó đi theo phía sau.