“Cậu hãy tưởng tượng mình đang ở giữa đại dương, hoặc bất kỳ nơi nào có thể khiến cậu cảm thấy thư thái, cậu nằm ở đó, luồng khí lưu ấm áp lưới quanh cậu, vỗ về khuôn mặt cậu.
”
“Cậu cảm thấy rất khoan khoái, rất thư giãn, cậu có thể không cần suy nghĩ bất cứ chuyện gì, cứ mặc cho mình trôi nổi, thả lỏng… hoàn toàn thả lỏng…
“Hiện tại, trước mặt cậu xuất hiện một chiếc rương.
”
Chúc Diệu Uyên nằm trên ghế khám bệnh dài, bác sĩ vừa nói xong câu kia đầu ngón tay hắn liền không tự chủ được mà kéo căng ra, bác sĩ nhanh mắt nhìn thấy, ho khan hai tiếng, nói: “Ngài Chúc, mở mắt ra đi, lại thất bại rồi.
”
Ánh nắng đầu hè chiếu lên mặt hắn, hắn mở mắt ra, trên mặt không có biểu tình gì, giọng đều đều nói: “Xin lỗi, tôi vẫn không thể tập trung nổi.
”
“Không sao, có thể nhận một công việc có tính thử thách như vậy là vinh hạnh của tôi.
” Bác sĩ dùng giọng điệu vui vẻ chớp mắt nói, đây là kỹ xảo hắn thường dùng để điều chỉnh bầu không khí cho tâm lý bệnh nhân, nếu Chung Văn Nhiễm ở đây lúc này, phỏng chừng liếc mắt một cái là có thể nhận ra hắn___người này chính là bác sĩ tâm lý của anh, Đan Văn Thịnh.
Bệnh viện Đan Văn Thịnh đang làm việc là bệnh viện tư nhân, danh tiếng rất lớn, thường xuyên có nườm nượp bệnh nhân tới xem bệnh, nhưng nổi danh nhất trong đó chính là phòng khám tâm lý.
Bác sĩ tâm lý hàng đầu trong nước có không ít, mà Đan Văn Thịnh ở đây được coi là hàng đầu trong các hàng đầu, cộng thêm biên chế của hắn không trong nước, chính là bác sĩ tốt nhất Trương Thông có thể liên lạc trước mắt.
Nhưng chính vị bác sĩ tốt nhất này, cũng có chút bất lực với ký ức của Chúc Diệu Uyên.
Chúc Diệu Uyên đứng dậy khỏi ghế, thắt lại cà vạt bị lệch qua một bên lúc trị liệu, trông dáng vẻ chẳng có bao nhiêu thất vọng, nhìn về phía bác sĩ, nói: “Nếu đã như vậy, ngày mai tôi lại tới vậy.
”
Đan Văn Thịnh ngồi lại về ghế của mình, cầm sổ ghi chép ngửa người ra sau, anh ủi nói: “Thần kinh của cậu thật sự quá căng thẳng, giống như là có phòng bị với tôi, nhưng ngài Chúc, thật ra tôi thật sự không thể sinh ra bất kỳ uy hiếp gì đối với cậu, có lẽ cậu có thể thử tin tưởng tôi.
”
Chúc Diệu Uyên quả thật đề phòng hắn, bị hắn vạch trần xong cũng không có lòng giải thích, chỉ gật đầu: “Tôi sẽ cố hết sức.
”
“Không chỉ cần mỗi ‘cố hết sức’,” Đan Văn Thịnh bất đắc dĩ nói, “Đã mấy ngày rồi, đến cả nguyên nhân gây bệnh của cậu cũng chẳng tìm ra được, nếu như cậu lại tiếp tục như vậy, chỉ có thể mời vị cao minh khác thôi.
”
Đan Văn Thịnh nói chuyện với hắn rất tùy ý, trong đó có một phần nguyên nhân đến từ hắn từng là bạn học hồi sang nước ngoài du học của Trương Thông, dĩ nhiên đây cũng là nguyên nhân nhanh như thế hắn đã có thể dành ra thời gian để tới trị liệu cho Chúc Diệu Uyên.
Lúc Chúc Diệu Uyên mới đến tìm hắn, râu ria xồm xoàm, mặt mũi tiều tụy, cẩn thận ngửi còn thấy mùi rượu vẫn còn thoang thoảng quanh người.
Hắn đã sớm nghe đồn về tên alpha Chúc Diệu Uyên tuổi trẻ tài cao này, trong phòng khám còn có rất nhiều y tá đều là fan của hắn, vì thế không khỏi giật nảy mình đối với tạo hình lôi thôi lếch thếch của hắn hôm nay.
Qua mấy ngày tiếp xúc với nhau, hai người bọn họ dần dần quen thuộc, nhưng Đan Văn Thịnh lại ngày càng đau đầu___ Hắn làm bác sĩ tâm lý đã nhiều năm như vậy, sợ nhất là gặp phải kiểu bệnh nhân mà ngoài mặt thì phối hợp, trên thực tế trong lòng lại phòng bị vững vàng như hắn.
Nhưng ngoại trừ làm cho Chúc Diệu Uyên thả lỏng hắn cũng chẳng còn cách nào khác, dù sao hắn cũng không sốt ruột, theo như cách nhìn của hắn, hắn là bác sĩ, Chúc Diệu Uyên chính là bệnh nhân, tiếp tục trì hoãn nữa cũng chẳng gây tí ảnh hưởng nào đối với hắn, còn Chúc Diệu Uyên thì không chắc.
Chúc Diệu Uyên tạm biệt bác sĩ, lái xe tới công ty.
Hắn không thèm báo trước đã vứt bỏ công ty hơn nửa tháng, nếu không phải trong công ty có tâm phúc của hắn trấn giữ, sợ là đã sớm loạn thành nồi cám heo rồi, trong lòng hắn biết rõ, hiện tại tất cả mọi người đều đang chỉ trích hắn không có trách nhiệm.
Hắn không có ngụy biện, mà ngày ngày ngâm mình ở công ty, trước tiên hoàn thành hết đống công việc đã chất thành núi, thay đổi lại trạng thái trước đó, rồi lại bắt đầu tăng ca hết đêm hết ngày.
Ông chủ không tan làm, thân là cấp dưới cũng đều không dám tùy ý đi, mấy ngày nay Trình Oánh không ngừng kêu khổ, nhất là khi cô nhận được một thông báo mà vừa nhìn là có thể khiến cho Chúc Diệu Uyên nổi giận đùng đùng, thật là muốn giấu mịe pheromone đi, làm như không có chuyện gì xảy ra hết.
Nhưng lúc Chúc Diệu Uyên xuất hiện trong công ty, cô vẫn đi lên theo, có chút ngập ngừng nói: “Chúc tổng, dự án của tiến sĩ Chung đã hoàn thành…”
Quả nhiên, Chúc Diệu Uyên lập tức dừng lại, sắc mặt lại mang theo chút mờ mịt: “Không phải bộ phận thực tiễn vẫn còn chưa hoàn thành sao?”
“Bộ phận thực tiễn cần chúng ta phải tự mình tới, giai đoạn này có rất ít chuyên gia ở lại, tiến sĩ Chung cũng lựa chọn rời đi.
”
*
Thời điểm Chung Văn Nhiễm thu dọn đồ đạc thì nghe thấy có người gõ của, anh để người tiến vào, phát hiện là Trần Thu Ly.
Beta này từng giúp anh giải vân trên bàn tiệc, anh vẫn luôn nhớ rõ cậu ra, nhưng sau khi chính thức làm việc, bởi vì thứ phụ trách không giống nhau nên hai người rất ít khi có thể chạm mặt, cậu ta đến đây tìm Chung Văn Nhiễm, Chung Văn Nhiễm còn có chút bất ngờ.
Anh ngừng lại động tác trong tay, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Trần Thu Ly đã nhìn thấy dáng vẻ lạnh như băng lúc làm việc của anh, bởi vậy bỡ ngỡ lúc ban đầu đã rút đi, cậu ta và những đồng nghiệp cùng công tác bên dưới giống nhau, có hơi sợ Chung Văn Nhiễm.
Nhưng người ta sắp phải đi rồi, cậu ta liền đánh bạo, nói: “Tiến sĩ Chung, tối nay các đồng nghiệp muốn tổ chức cho ngài tiệc chia tay, buổi tối ngài nể mặt tới nhé?”
Nếu là trước kia, Chung Văn Nhiễm không biết từ chối chắc sẽ đồng ý rồi, nhưng hiện tại anh đã biết rõ ràng mấy chuyện xấu sau khi uống nhiều rượu rồi, tuyệt đối không muốn dính thêm một giọt rượu nào nữa.
Anh lắc lắc đầu: “Tấm lòng đã nhận, nhưng mà tối nay tôi có việc, xin lỗi.
”
Trần Thu Ly lại định giở mánh cũ, lệnh bài làm nũng thông dụng toàn thế giới, mặc dù Chung Văn Nhiễm là một omega, chắc cũng sẽ không chống cự nổi kiểu nói chuyện xà nẹo này nhỉ, nhìn hiệu quả lần trước là rõ.
Nhưng lần này lại không thể như mong muốn của cậu ta, thái độ của Chung Văn Nhiễm rất kiên quyết, thậm chí nhân lúc cậu ta còn đang nói chuyện đã thu dọn xong tất cả đồ đạc rồi, đồ của anh không nhiều, chỉ có một hộp đựng văn kiện.
“Thật sự xin lỗi,” Chung Văn Nhiễm ôm chiếc hộp từ trong bàn làm việc ra, đứng cạnh cậu ta, lúc này Trần Thu Ly mới phát hiện anh còn cao hơn cả một beta như mình, “Nhưng mà mọi người muốn đi chơi thì cứ đi đi, hóa đơn gửi cho tôi thanh toán là được.
”
Người ta đã nói đến vậy rồi, tất nhiên Trần Thu Ly không thể tiếp tục làm nũng mất liêm sỉ như kia nữa, cậu ta hậm hực bỏ cuộc, vừa định đi, liền đụng phải trợ lý của Chung Văn Nhiễm.
Trợ lý đi đến nhận lấy chiếc hộp trong tay Chung Văn Nhiễm, hai người một trước một sau bước qua người cậu ta, Chung Văn Nhiễm còn gật đầu tỏ ý với cậu ta nữa.
Đến khi phòng làm việc độc lập này hoàn toàn vắng vẻ, Trần Thu Ly xoay người định đi, còn tốt bụng kéo cửa phòng làm việc, ngay tích tắc này, trưởng khoa của bọn họ không biết vọt ra từ chỗ nào, ông chú trung niên bốn mươi tuổi thở mạnh đến mức cứ ngỡ sắp tắt thở, “Cậu đợi… đợi đã, tiến sĩ Chung đâu?”
Trần Thu Ly ngẩn ra: “Vừa mới đi rồi.
”
Vị chủ nhiệm này vừa nghe liền ôm ngực đỡ tường, như là thật sự sắp tắt thở: “Bên trên vừa ra chỉ thị, bảo phải nghĩ cách giữ tiến sĩ Chung lại, cậu nói cậu cứ vậy để cậu ta đi thế hả!”
Việc bị cấp trên tóm lấy trút giận không phải Trần Trúc Ly chưa từng trải qua, sớm đã luyện được skill nghe tai trái lọt tai phải rồi, vì vậy cũng không để trong lòng, chờ chủ nhiệm giận đùng đùng đi mất, cậu ta mới nhún vai, cười trừ qua chuyện.
Lại nói, Chung Văn Nhiễm trở lại sở nghiên cứu, nhìn thấy một người không ngờ tới___Dương Gia.
Lúc đó trợ lý đang giúp anh bê cà phê tới, Dương Gia cũng đồng thời cầm cốc cà phê đi vào, Chung Văn Nhiễm quay đầu nhìn, thấy là câu ta, cả người đều ngơ ra.
Dương Gia cười ngại ngùng với anh, đặt cà phê lên bàn anh, “Lúc trước nghe mấy thầy nói có thể hôm nay ngài trở về, tôi đặc biệt đi rót cà phê cho ngài, không ngờ đã có người khác làm thay rồi.
”
Từ trước kia lúc cậu ra còn ở, đều là cậu ra giúp Chung Văn Nhiễm chạy đi mua cà phê, lần nào cũng lấy lý do ‘tiện đường’, trợ lý vui vẻ vì có người tranh làm thay, cứ qua qua lại lại như thế việc mua cà phê này liền rơi vào trên người cậu ta.
Nhưng lúc ấy Chung Văn Nhiễm không biết tâm tư của cậu ta với mình, bây giờ biết rồi, khó tránh khỏi mất tự nhiên, anh không động vào cà phê, nhìn Dương Gia hỏi: “Sao cậu lại ở chỗ này?”
“Ơ, thầy vẫn chưa biết,” giọng điệu Dương Gia nhẹ nhàng, “Tôi thông qua tuyển dụng năm nay vào đây, bây giờ là trợ lý của thầy Mã.
”
Lấy trình độ học vấn của cậu ta, muốn chen vào sở nghiên cứu cùng làm việc với Chung Văn Nhiễm quả thật không có khả năng lắm, nhưng cậu ta lại tự xuống giá mình để đến làm một phụ tá nho nhỏ không có tiếng có miếng gì.
Chung Văn Nhiễm không nghĩ tới vừa mới đi một Chúc Diệu Uyên lại tới một Dương Gia, dường như hai người này đã thương lượng thời gian không để cho anh yên tĩnh vậy, anh cảm thấy chẳng biết phải làm sao, cũng chẳng có cách nào, chỉ đành im lặng.
Ai cũng không nghe anh khuyên, ai cũng không coi lời từ chối của anh ra gì, có nói nữa cũng vô nghĩa.
Chung Văn Nhiễm cầm lấy cà phê trợ lý đưa, lạnh nhạt gật đầu với Dương Gia: “Được, tôi biết rồi, cậu làm việc của cậu đi.
”
Trợ lý giúp anh sắp xếp lại bàn, sắc mặt Dương Gia tối sầm lại, vội vàng cúi đầu cùng trợ lý dọn dẹp bàn làm việc, lần này trợ lý cũng không dám thuận nước đẩy thuyền nữa, hắn nhìn sắc mặt Chung Văn Nhiễm không đúng, sợ mất chén cơm, âm thầm cùng Dương Gia so tài.
Một cái bàn dọn dẹp mất mười mấy phút, Chung Văn Nhiễm dựa vào bên cửa sổ, ung dung thong thả uống cà phê, đợi bọn họ dọn dẹp xong liền nhẹ nhàng đuổi hai người đi.
Lúc này, điện thoại di động vạn năm không động tĩnh của anh đột nhiên vang lên, Chung Văn Nhiễm cúi đầu lấy nó ra từ trong túi, phát hiện là người phụ trách trong căn cứ trước kia, bởi vì phòng ngừa bất trắc, anh đều lưu lại hết số điện thoại của đồng nghiệp.
Anh nghe máy, nói: “Chủ nhiệm Trương, có chuyện gì vậy?”
Giọng nói chủ nhiệm không thấy chút nóng nảy nào, ngược lại còn hàn huyên đôi câu với anh, đều là lời xã giao, Chung Văn Nhiễm nhận ra ông ta đang lấy lòng, cau mày nói: “Có chuyện gì cứ nói thẳng là được.
”
Chủ nhiệm nói đại khái một chút ý tứ ông ta, lại là chuyện tiệc chia tay, lần này Chung Văn Nhiễm không khỏi cảm thấy phiền, kiềm chế lắm mới không để giọng mình lộ sự mất kiên nhẫn.
Nhưng cuối cùng anh cũng không địch được bản lĩnh xã giao của chủ nhiệm Trương, chủ nhiệm Trương nói hết lời, cuối cùng vẫn làm cho Chung Văn Nhiễm hết cứng miệng, đồng ý qua đó góp cái mặt.
Đợi đến khi kết thúc cuộc gọi, trợ lý và Dương Gia đều không thấy đâu, Chung Văn Nhiễm chạm vào cốc cà phê lành lạnh, thở dài.
Buổi chiều anh trao đổi công việc cùng đồng nghiệp, bổ sung lại dự án thí nghiệm đang tuột dốc, tìm về lại cảm giác làm việc trước kia, rồi vội vã tan làm.
Chân trời vẫn chưa tối đen như mực, sau khi vào hạ ban ngày dài đêm ngắn, anh thường có thể nhìn thấy ráng chiều trước khi về nhà.
Chỉ có điều đối với đi tụ họp mà nói, thời điểm có anh nắng vẫn là quá sớm, chạng vạng tối là đoạn thời gian ngại ngùng.
Chung Văn Nhiễm đứng trên vỉa hè đón một chiếc xe, dẫn đầu đến nơi mà chủ nhiệm Trương nói.
Lúc này tất nhiên không có người tới, anh chỉ là sợ bị rót rượu, đến trước vào quán ăn bên cạnh ăn chút gì đó lót dạ, anh ngồi trong quán ăn lẳng lặng chờ đợi, nhìn thời gian ổn ổn rồi mới đi ra ngoài.
Vị trí quán ăn anh tìm tương đối vắng vẻ, chéo với khách sạn mà chủ nhiệm Trương tìm, thẳng ngay hướng lúc anh đến.
Lúc anh đi ra, nhìn thấy người đang dựa vào xe hút thuốc trước cửa khách sạn, bóng dáng cao gầy kia cũng chẳng xa lạ gì, thậm chí còn rất quen thuộc, đưa lưng về phía anh, nhìn về hướng anh vốn nên đi đến.
Chung Văn Nhiễm chưa nghĩ xong có nên tiến lên hay không.
Nhưng lúc này Chúc Diệu Uyên dập tắt thuốc, định chui vào trong xe, liền chạm mặt chính diện với anh.
Trong nháy mắt___điếu thuốc của Chúc Diệu Uyên rớt xuống, Chung Văn Nhiễm bước lên phía trước nửa bước, ngay sau đó vội vàng đứng yên lại, mặt đối mặt nhìn thẳng vào mắt hắn.
Anh hé đôi môi khô khốc, vậy mà lại có chút hoảng hốt: “Không phải nói… Không làm phiền tôi nữa sao.
”
Lúc nói ra những lời này, chính bản thân anh cũng không biết mình đang chờ đợi câu trả lời như thế nào.