Người đàn ông nghe điện thoại liền mấy phút, sau khi cậu ta cúp điện thoại liền đá văng cánh cửa công xưởng đang đóng chặt “Rầm” một cái, nóng nảy đi về phía Chung Văn Nhiễm.
Cơ thể Chung Văn Nhiễm không khỏi căng cứng, đề phòng cậu ta làm loạn bất cứ lúc nào.
Lúc người đàn ông đi tới trước mặt anh lại đột nhiên dừng lại, ngồi xổm xuống, giọng nói không giấu được mất mát: “Tôi phải đưa anh đi rồi…”
Trong lòng Chung Văn Nhiễm cực kỳ kinh ngạc, biểu cảm lại bình tĩnh như thường lệ.
Anh không có hỏi tại sao, chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông, người đàn ông gục đầu xuống, xoáy tóc cậu ta dưới cái nhìn chăm chú của anh không hề nhúc nhích, giống như một đứa trẻ bị cướp đi đồ vật mình yêu thích vậy, đang tiến hành giãy dụa trong im lặng.
Có lẽ trong cuộc điện thoại kia quả thật có kẻ thần thông bản lĩnh lớn mạnh như vậy, đến mức mà người đàn ông không có cách nào phản kháng, cậu ta như bị xì hơi, tựa vào chỗ trống còn lại bên cạnh Chung Văn Nhiễm ngồi xuống, muốn tới gần hơn, lại không dám.
Chung Văn Nhiễm suy nghĩ một chút, cảm thấy chắc là mình không có nghĩa vụ an ủi tên bắt cóc, thế là cũng im miệng không nói gì.
Người đàn ông dồn hết dũng khí, cái mông dịch qua một chút, hèn hạ lặng lẽ cầm lấy tay anh, sóng vai ngồi cùng anh, nhẹ giọng nói: “Anh lại không phải thuộc về tôi rồi.
”
Chung Văn Nhiễm không nhịn được, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ tôi cũng chẳng thuộc về cậu.
”
Anh bởi vì người đàn ông đụng chạm mà toàn thân nổi hết cả da gà, dùng sức giãy ra, người đàn ông như làm bằng sắt vậy, thế nào cũng không chịu buông tay, thậm chí trong lúc giằng co tranh chấp còn dựa vào Chung Văn Nhiễm càng ngày càng gần.
Cậu ta đột nhiên trở tay nắm lấy cánh tay Chung Văn Nhiễm, mặt dán lên___mắt hai người gần trong gang tấc.
Hô hấp Chung Văn Nhiễm dồn dập, mang theo mấy phần tức giận: “…Buông tôi ra.
”
Người đàn ông không buông anh ra mà ngược lại lại sáp vào gần hơn, cái miệng đang đeo khẩu trang sắp lập tức hôn tới, hai mắt Chung Văn Nhiễm trợn to, kinh hoàng vạn trạng nhìn chằm chằm vào sau lưng cậu ta.
___Ngay tích tắc người đàn ông quay đầu, lại chỉ kịp nhìn thấy cây gậy đang vung tới!
Cậu ta miễn cưỡng tránh đi, ngã nhào xuống đất, mặt đất lạnh như băng làm làm trầy cả bàn tay cậu ta, Chung Văn Nhiễm nhân ngay lúc này đứng dậy, giãy đứt sợi dây trên tay mình.
Chúc Diệu Uyên cầm gậy sắt, chính là cái đã đánh vào đầu hắn lúc trước, trong khoảng thời gian hắn giả ngất nhìn thấy cây gậy bị ném lăn lóc ở một chỗ, liền lén lén lút lút giấu đi.
Bây giờ cây gậy sắt này đã vào trong tay hắn, nện lên người người đàn ông, coi như là phong thủy đã luân chuyển, nhân quả báo ứng luôn nhanh như thế.
Tên say rượu trước kia không biết tung tích, không có gã say, Chúc Diệu Uyên đối phó với một con gà ốm như này dư sức có thừa.
Sau khi người đàn ông ngã xuống đất nhanh chóng bò dậy, nhưng lại bị Chúc Diệu Uyên một cước đạp trở về, sau khi cậu ta ngã xuống đất lần nữa vội vàng bảo vệ đầu, Chúc Diệu Uyên vác cây gậy vung thật mạnh vào xương sống sau lưng cậu ta, một chút sức lực cũng không giữ lại.
“Cái đ*t mẹ mày là thằng ngu l** ở đâu xông ra! Còn dám hôn người của ông đây! Con mẹ mày chứ___”
Nhưng chung quy Chúc Diệu Uyên vẫn là bị thương, mỗi lần dùng sức đầu cũng bị căng đau, hắn đánh mấy cái liền không đánh nổi nữa, thấy người đàn ông quỳ rạp trên mặt đất hèn mọn thoi thóp không động đậy, kéo Chung Văn Nhiễm đến bên người, thở hổn hà hổn hển nói: “Mau ra ngoài trước đi,”
Chung Văn Nhiễm thấy hắn đứng cũng đứng không vững, lo lắng đỡ lấy hắn, lúc ngước mắt lên vừa vặn va phải ánh mắt của Chúc Diệu Uyên.
Hai người đều cùng ngơ ngẩn, Chúc Diệu Uyên lau lau vết máu khô trên mặt, nhếch lên một nụ cười: “Quá thảm hại rồi…”
Chung Văn Nhiễm đưa tay ra, dường như là muốn chạm vào mặt hắn, nhưng cuối cùng ngừng lại giữa không trung, anh cúi đầu xuống như trốn tránh, cũng mang tất cả cảm xúc giấu đi theo, thấp giọng nói: “Cùng đi.
”
Chúc Diệu Uyên bước lên lại bổ một cước xuống người đàn ông, người đàn ông chẳng rên rỉ câu gì, thế mà lại cứ mặc cho hắn đánh.
Bọn họ dìu nhau, chạy từ trong công xưởng ra ngoài, đêm tối khiến cho tầm mắt con người bị giới hạn, khiến cho nỗi sợ hãi phóng đại, Chung Văn Nhiễm có thể nghe thấy tiếng bọn họ thở hổn hà hổn hển, nhịp tim cấp tốc nảy lên, gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sau khi đi ra khỏi công xưởng là một mảng đồng không mông quạnh, vắng vẻ trống không như cảnh tượng trong ác mộng, dõi mắt nhìn xa mãi không thấy điểm kết thúc.
Chúc Diệu Uyên bên cạnh dần dần hết sức, thân trên Chung Văn Nhiễm càng ngày càng nặng, cuối cùng anh gần như là vừa kéo Chúc Diệu Uyên vừa đi, nhưng một omega thân thể không tốt có thể đi được bao xa cơ chứ?
Anh có thể đi được mười mét, trăm mét, nhưng bất luận thế nào cũng đều không chống đỡ nổi tới bệnh viện, thậm chí anh còn chẳng dám quay đầu, rất sợ người đàn ông kia đang đuổi theo sau lưng, gió gào thét thổi qua bên tai anh, anh cảm thấy đầu váng mắt hoa, nơi cổ học có mùi máu tanh rỉ sét, tay chân càng lúc càng mềm đi.
Chúc Diệu Uyên tựa vào bên tai anh, khẽ cười nói: “Nhiễm Nhiễm, thả tôi xuống đi, anh tự đi đi.
”
Chung Văn Nhiễm cố chấp giữ im lặng, anh vừa không thả Chúc Diệu Uyên xuống, cũng không dừng lại, tiếp tục bước cao bước thấp đi về phía trước.
Hốc mắc Chúc Diệu Uyên nóng lên, hắn tàn nhẫn vùng cánh tay đang bị bắt choàng lên bả vai Chung Văn Nhiễm ra, Chung Văn Nhiễm chợt bóp chặt hắn, hai người như đang dùng sức tranh đấu so tài gì đó.
Đột nhiên, Chung Văn Nhiễm không thể chống đỡ được nữa, hai đùi mềm nhũn sắp ngã xuống, Chúc Diệu Uyên vội vàng lấy tay ra che chở, tự mình xoay người làm đệm dưới thân anh.
“Được rồi,” Chung Văn Nhiễm thở hồng hộc, thanh âm run rẩy, “Lần này tôi cũng không đi được nữa rồi.
”
Chúc Diệu Uyên ôm chặt anh, cẩn thận từng li từng tí ôm anh từ trên người xuống, hai người tìm một cái cây, mượt bóng đêm ẩn núp phía sau cây.
Sau bao nhiêu ngày, rốt cuộc Chúc Diệu Uyên cũng có thể ôm lấy Chung Văn Nhiễm tỉnh táo vào trong ngực, ôm chặt chẽ đến không có một xíu xíu khe hở nào.
Thật ra hắn càng muốn hôn hôn anh, nhưng hắn kiềm chế lại___bây giờ hắn cũng chỉ có thế lấy cớ ‘an ủi’ tới gần Chung Văn Nhiễm, lại quá trớn hơn, hắn không dám.
Hắn cầm tay Chung Văn Nhiễm, phát hiện nhiệt độ lạnh như băng liền đặt trong lòng bàn tay chà xát, thay anh hà hơi, “Không sợ, cậu ta dám tới nữa tôi liều mạng với cậu ta…”
Chung Văn Nhiễm như là không thể nhịn được nữa, nhỏ giọng trách mắng: “Im miệng!”
“Được, không nói cái này,” Chúc Diệu Uyên rất tự nhiên đổi đề tài, “Nhiễm Nhiễm gần đây vẫn khỏe chứ?”
Chung Văn Nhiễm nhắm mắt lại, thần sắc lạnh lùng, giống như là lười trả lời loại câu hỏi này.
Nhưng một lát sau, anh hé môi nói nhỏ: “Vẫn ổn.
”
“Vậy thì tốt,” Chúc Diệu Uyên có chút đắng chát, sờ lên ngón tay anh, “Tôi lại không ổn cho lắm, rất lâu rồi không ngủ được một giấc ngon, vẫn luôn dựa vào cồn rượu trợ giấc, mở mắt ra là anh, nhắm mắt lại cũng là anh, ngày ngày đều nhớ anh.
”
Ngón tay Chung Văn Nhiễm run lên, không nói gì.
“Nhiễm Nhiễm…” hắn tiến tới bên tai Chung Văn Nhiễm, thanh âm càng ngày càng nhẹ, “Thật ra tôi rất khó chịu, khi nãy thật sự rất sợ anh cứ thế đi mất, nhưng may mà anh không có đi… tôi…”
Chung Văn Nhiễm nhận ra có điều không đúng, anh chợt mở bừng mắt, nhìn thấy Chúc Diệu Uyên đang chậm rãi nhắm hai mắt lại___
Cùng lúc ấy, phương xa truyền tới tiếng hô hoán lảnh lót của đàn ông cùng với ánh đèn vụt sáng qua lại, có người hô: “Tiến sĩ Chung! Ngài Chúc!”
“Tiến sĩ Chung! Ngài Chúc!”
“Chúng tôi là đội cứu viện, kẻ bắt cóc đã bị bắt giữ, đi ra đi tiến sĩ Chung!”
Chung Văn Nhiễm cúi đầu nhìn chăm chú vào Chúc Diệu Uyên, trong chớp mắt, đáy lòng anh cái gì cũng trống rỗng, cái gì cũng không muốn, hắn cũng rất bình thản nhìn anh thật chăm chú, giống như mỗi lần đối mặt với nhau khi thường lệ.
Rồi sau đó, ngay trước khi Chúc Diệu Uyên hoàn toàn nhắm mắt lại, cúi đầu cho hắn một nụ hôn vội vàng.
Chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm liền buông.
*
Chúc Diệu Uyên mơ một giấc mơ rất dài, rất dài.
Cả người hắn đắm chìm trong dòng nước ấm, cảm nhận được sự thư thái trước nay chưa từng có, giấc mơ này không chỉ còn là những đoạn phim vụn vặt, hay hoặc là những mảnh cắt ký ức chiếu ra từ trong tâm hồn nữa.
Mà một đoạn chuyện xưa đã sớm bị tất cả mọi người đưa vào quên lãng.