Bị chủ nhà xua đuổi chẳng khác gì đuổi tà, Quý Trình Chu bĩu môi rời đi. Màn đêm dần buông xuống, khoảng không trước mắt tối đen như mực, ngay cả ánh đèn đường cũng chập chờn, nhấp nháy thứ ánh sáng mờ nhạt như sắp hỏng.
Mặc dù đã đi qua con đường này nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên Quý Trình Chu đi vào buổi đêm, nhìn cảnh sắc bên ngoài tối đen không rõ, thân ảnh nhỏ bé vô thức mà run lên.
Từ đây ra đến đường lớn còn một khoảng xa, Quý Trình Chu cảm thấy hơi rợn người, vội vã lục tìm điện thoại trong túi áo.
Đèn bật sáng, đoạn đường nhỏ trước mặt được chiếu sáng một cách rõ ràng hơn, nỗi sợ không tên trong lòng Quý Trình Chu cũng dần tan biến, phân tán theo những bước chân tiến về phía trước của cậu.
Vì đi một mình trong đoạn đường tối khiến tính cảnh giác của cậu cao đến cực điểm, Quý Trình Chu loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ từ phía sau truyền tới, nhưng khi cậu xoay người lại thì tuyệt nhiên không thấy bất cứ ai.
Ngay cả một con chó hay con mèo hoang cũng chẳng thấy bóng dáng, cảnh vật yên tĩnh này thật giống như một lớp màn che đậy đi nguy hiểm đang rình rập ở bên trong.
Càng đi, tiếng bước chân theo sau đó càng rõ ràng hơn, không một chút kiêng dè mà phát ra, truyền đến tiếng lộc cộc như đang đánh vào lòng cậu, khiến cơ thể ấy run lên.
Điện thoại trên tay Quý Trình Chu suýt rơi xuống, run rẩy cố gắng nắm chắc. Sống lưng cậu lạnh toát, vội tìm số di động trong danh bạ, gọi cho Chu Dương.
Quý Trình Chu cắn ngón tay, tiếng tút tút của di động cùng tiếng đế giày hòa vào khiến cậu càng sợ hãi hơn. Chu Dương bắt máy rất nhanh, vài giây sau cuộc gọi liền được kết nối.
“Chu Dương, dường như có người đang bám theo tớ … Cậu mau tới đây đi, cửa hàng bán đồ vẽ ở đường…”
Điện thoại ngắt kết nối, đèn điện thoại cũng vụt tắt, sắc mặt Quý Trình Chu trắng bệch nhìn điện thoại đã tự động tắt nguồn, có lẽ là do hết pin.
Ánh sáng duy nhất biến mất, bóng tối chiếm lĩnh khoảng không trước mắt, sau lưng còn có tiếng bước chân gấp gáp theo sau, như thể đây là cơ hội tốt nhất để bắt lấy con mồi…
Quý Trình Chu mặc kệ trước mắt là gì, hoảng sợ chạy lên phía trước, kẻ bám đuôi đằng sau cũng thuận thế chạy theo, tiếng bước chân gấp gáp nối đuôi nhau, rượt đuổi nhau trên cung đường vắng lặng…
Quý Trình Chu thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng lên xuống, nhưng cơ thể nhỏ nhắn của cậu chẳng có lợi thế về tốc độ, rất nhanh đã bị kẻ phía sau bắt lại.
Bàn tay thô kệch của gã bắt trọn lấy áo cậu, tay còn lại túm mái tóc mềm mượt khiến khuôn mặt tuyệt mĩ đang đau đớn ngửa ra sau. Quý Trình Chu nhăn mặt kêu lên một tiếng, sau lưng truyền đến tiếng cười thỏa mãn của người đàn ông.
Gã ta đứng ngược sáng, cơ thể cường tráng hơn cậu rất nhiều, mái tóc cắt ngắn kiểu dáng tầm thường, khi cười còn tỏa ra mùi hôi thối của thuốc lá giữa răng môi, khiến cậu suýt chút nữa nôn khan.
Mặc dù Quý Trình Chu là Beta nhưng cũng có thể cảm nhận pheromone của 2 giới tính còn lại nên vô cùng chắc chắn khi đoán rằng kẻ này là Alpha, quanh thân toàn mùi thuốc lá ô uế.
Gã cười sặc sụa vì bắt được con mồi đã chờ lâu, tiếng cười đê tiện đó rất khó nghe. Dường như gã chẳng định giấu danh tính của mình nên rất vui vẻ giới thiệu lại.
“Lại gặp nhau rồi tiểu mĩ nhân, chúng ta từng gặp nhau ở club đêm đấy… Bây giờ thì biết người đang đứng sau em là ai rồi chứ??”
Khuôn mặt xinh đẹp của cậu biến sắc, tái mét khi nhận ra gã là tên đã thua cược với Giang Dực tối đó. Cả người cậu nổi một tầng gai ốc, sợ hãi mở miệng.
“Cậu… cậu tìm tôi là có chuyện gì? Chúng ta cũng đâu thân thiết, mau thả tôi ra!!”
Gã đàn ông cười như điên loạn, lồng ngực gầy gò rung động khiến Quý Trình Chu sợ hãi không thôi. Gã ta dừng cười, vươn bàn tay lấm lem của mình ra sờ soạng khuôn mặt kiều diễm của cậu.
“Chà chà chà, đang sợ sao? Chúng ta còn nhiều chuyện cần ôn lại mà. Từ khi gặp em là tôi cứ không ngừng nhớ đến, phía dưới dù đã phát tiết bao nhiêu cũng không đủ…”
Gã ám muội thầm thì vào tai cậu, có chút bực bội khi cậu quay mặt né tránh. Quý Trình Chu cắn răng muốn thoát ra, nhưng cơ thể gầy yếu này sao đủ sức vùng dậy với một Alpha đang vô cùng hưng phấn.
Cảm nhận phần thân dưới kinh tởm của hắn đang phấn khích áp sát vào người, khiến cả người Quý Trình Chu run lên bần bật, cả người bài xích vô cùng.
“Thả ra! Thả tôi ra ngay!!”
Gã ta lầm bầm kêu lên một tiếng phiền phức, bịt miệng cậu lại, ngăn không cho những tiếng phản kháng thất thanh thoát ra. Sau đó thô bạo kéo cậu vào trong con hẻm nhỏ cạnh đấy, bàn tay Quý Trình Chu buông lỏng, khiến cho di động trong tay rơi mất…