Giang Dực biết bản thân lỡ lời khiến cậu tức giận, nhưng Quý Trình Chu thật biết cách làm người khác yêu thích, ngay cả trong lúc giận dữ cũng vô cùng đáng yêu, Giang Dực hận không thể ôm cậu vào lòng ôm hôn tiếp một phen.
“Khụ… xin lỗi, là tôi sai rồi. Cậu không ngốc, người ngốc là tôi… Cậu đừng giận nữa…”
Quý Trình Chu ngoài mồm nói không giận, nói hắn hiểu lầm rồi, nhưng hành động lại không như thế, lạnh lùng gạt tay hắn ra, không cho hắn động vào người mình.
“Tránh ra, xe sắp đến rồi, cậu đi trước đi, tớ sẽ đi sau…”
Giang Dực nghe vậy biết cậu vẫn không chịu lên xe cùng mình, không còn cách nào khác là giở trò uy hiếp, bệnh thiếu gia hồi nhỏ đột nhiên tái phát, lần này chỉ có nặng thêm chứ không hề nhẹ đi.
“Nếu cậu không lên xe cùng tôi, tôi sẽ lại hôn tiếp…”
Vài giây sau cậu vẫn chưa phản ứng lại, hắn mỉm cười thỏa mãn cúi xuống người xuống, dù sao hắn cũng rất thích làm chuyện hôn hít này cùng cậu, tốt nhất là hôn thêm nhiều nhiều lần nữa.
Giang Dực vui vẻ nghĩ, ngay khi sắp chạm đến bờ môi đỏ mọng phía dưới thì một bàn tay nhỏ vỗ bẹp lên khuôn mặt điển trai của hắn, chấm dứt suy nghĩ thô thiển của ai kia, lạnh mặt cất giọng.
“Ai cho cậu hôn mà hôn, lái xe đi…”
Nghe vậy, Giang Dực có chút tiếc nuối mà nhìn bờ môi đầy cám dỗ kia lần nữa, sau đó chạy đi mở cửa xe cho Quý Trình Chu, cả đoạn đường lâu lâu cứ âm thầm liếc nhìn môi cậu mà nuốt nước bọt…
________________
Vài ngày sau, tất cả sinh viên của đại học F đều vô cùng phấn khích vì nghe tin đại hội thể thao toàn quốc sẽ diễn ra vào cuối tháng sau. Mỗi trường sẽ chọn ra những sinh viên ưu tú nhất về thể thao để tham gia thi đấu, phần lớn đều là Alpha tự ứng cử tham gia.
Giáo sư Đường của khoa kinh tế đang vô cùng đau đầu vì không ai đăng ký hạng mục thi chạy đường dài, than thở với giáo sư An bên cạnh.
“Khoa ông may mắn thật, có Nghê Trừng năm nào cũng đăng kí hạng mục chạy đường dài… Khoa kinh tế năm nào cũng để trống phần này, cái thân già của tôi đang sắp hứng chịu những lời phê bình của cấp trên rồi…”
Giáo sư An nghe vậy cười ha hả, nói rằng bà chỉ cần bảo sinh viên tham gia cho đủ số lượng, không cần lấy thành tích đâu… nghe vậy, bà Đường hừ lạnh.
“Tôi cũng nói vậy nhưng đám nhóc đó nói bọn chúng đi bộ còn khó, sao lết được về đến đích… Đám thanh niên trai tráng này càng lúc càng yếu, không giống bọn mình hồi xưa…”
“Mà, Quý Trình Chu nó có tham gia hạng mục gì không? Nếu nó có thì ông từ chối đi, sức khỏe thằng bé kém lắm…”
Giáo sư An không khỏi phì cười, nói bà Đường thiên vị đứa cháu trai của mình quá mức, thật sự coi cậu như búp bê sứ mà nuôi, nhìn không cũng sợ bị vỡ.
“Thằng bé sức khỏe cũng tốt mà bà nói như nó bị bệnh ấy… Nó tham gia vào ban cổ vũ, chuẩn bị nước…”
Bà Đường nghe vậy mới yên tâm thở phào một hơi. Cùng lúc này, Giang Dực phận làm lớp trưởng đem đống bài thi thực hành tới nộp, cửa vang lên vài tiếng gõ, người bên trong cũng gật đầu đồng thuận cho vào.
Giang Dực phát hiện ra giáo sư An cũng có mặt ở đây, chào hỏi đôi ba câu có lệ rồi đặt bài thi xuống, sau đó định rời đi. Bà Đường rất vừa ý với cậu trai trẻ này, đùa hỏi.
“Cậu tham gia hạng mục thể thao nào chưa, nếu chưa thì đăng kí chạy đường dài nhé!”
Giang Dực có thân hình cao lớn vạm vỡ, bả vai rộng đầy cường tráng, đôi chân dài phía dưới của hắn rất thích hợp chạy đường dài.
Sinh viên bây giờ lười chảy thây, bà nghĩ thể nào hắn cũng từ chối hoặc viện khéo một lí do gì đó, nhưng không ngờ rằng Giang Dực sẽ đồng ý. Giáo sư Đường cười toe toét, càng lúc càng thấy hắn ưa nhìn, vỗ vai hắn một cái.
“Tốt lắm! Đúng là tuổi trẻ có khác.”
Giang Dực mỉm cười rời đi, thực ra hắn chẳng có ý định tham gia hội thao này làm gì, nhưng hồi nãy loáng thoáng nghe Quý Trình Chu làm cổ động viên nên cũng muốn tham gia, đồng thời còn ghi điểm trong mắt bà cậu…
Đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Ngay chiều hôm đấy đám người đăng ký tham gia đã bắt đầu tập luyện, đoàn người nối đuôi nhau cùng chạy quanh sân bóng.
Tuy là buổi chiều mà cái nắng chói chang vẫn chưa chịu dứt, sức nóng như thiêu đốt da thịt, chiếc áo thể thao mỏng bị thấm ướt, bám vào da thịt, phác họa từng chuyển động của cơ thể, ai nấy đều thở dồn dập, làm bầu không khí như nóng thêm vài phần.
Quý Trình Chu bê trong tay thùng nước khoáng nặng trịch, đi một quãng đường dài khiến trán cậu túa chút mồ hôi mỏng, mỉm cười nói chuyện với vài sinh viên cũng đang bê nước bên cạnh.
Bọn họ để thùng nước lên tấm ghế dài ngay cạnh sân, Quý Trình Chu thở phào vươn tay lau đi lớp nước mỏng trên trán, bên tai truyền đến vài tiếng than thở.
“Aiya, mệt chết tôi! Cũng may cách vài ngày mới đến lượt chúng ta đem nước đến một lần, nếu không cánh tay tôi không chịu nổi mất…”