Mềm thật! Tiểu thiếu gia ngượng ngùng đưa ra kết luận, trên khuôn mặt thiên thần non nớt xuất hiện hai vệt hồng khả nghi, vài giây sau lúng túng rụt tay về.
Bởi vì một bên má bị bóp lại khiến nước miếng trong miệng bé con đột ngột trào ra. Quý Trình Chu lấy tay quệt vội nước miếng trên mặt, xấu hổ bặm lại môi nhỏ.
Không được chảy... Không được chảy nữa!
Mất mặt quá nước miếng ơi!
Bé con im bặt không dám mở miệng, sợ rằng nước miếng sẽ lần nữa trào ra. Thấy vậy, thiếu gia nhỏ chọt chọt bên má bánh bao của bé con, khuôn mặt điển trai ngả ngớn nhếch miệng.
Mặc dù khuôn mặt của bé con rất đầy đặn nhưng da mặt lại mỏng tanh như tờ giấy, mới bị trêu vài câu đã đỏ lựng như trái dâu chín, càng mời gọi người khác tới bắt nạt hơn.
Quý Trình Chu che má tránh ngón tay đang cố tình đụng chạm của hắn, mặc dù không nói nhưng bé con cũng biết đau chứ bộ, đôi mắt hồng lên trông thấy, ấm ức sụt sùi.
"Cậu... Sao cậu lại trách tớ chuyện này chứ? Vấn đề nằm ở cậu mà, ai bảo cậu đẹp quá làm gì!"
Giang Dực trợn tròn mắt, bé mập này to gan thật, vậy mà dám đổ lỗi lên người hắn, lại còn cao giọng chất vấn hắn nữa chớ!
Tiểu thiếu gia thấy bạn nhỏ đứng trước mặt mình khóc nhè, ngưng động tác chọt má, chột dạ xoa xoa, sắp khóc luôn rồi, hắn cũng không dùng sức nhiều mà!
"Khóc cái gì? Cậu còn dám khóc, có tin tôi cắn nát mặt cậu không?"
Quý Trình Chu ôm má cảnh giác nhìn hắn, bé con muốn khóc toáng lên từ lâu rồi nhưng nghe hắn dọa nạt chỉ có thể nuốt ấm ức trong lòng, cổ họng nghẹn ngào mấy âm tiết không rõ.
Tiểu thiếu gia nhìn khuôn mặt bầu bĩnh đang tỏ vẻ cam chịu của bé con, vui vẻ câu khóe miệng cong cong, phải thế chứ!
Cùng lúc này, tài xế nhà họ Giang cũng đã hoàn tất thủ tục cho thiếu gia, đang chậm rãi tiến về phía hai nhóc. Sắc mặt tài xế không được tốt lắm, lúc đi còn cúi gằm mặt, lúng túng liếc cô giáo trẻ đang hừng hực lửa giận bên cạnh.
Theo sau là một đám nhóc hắn không quen mặt, lấp ló trong đó là mái tóc vàng óng của nhóc con lai, Giang Dực quan sát tình hình cũng hiểu kha khá chuyện gì đang xảy ra.
Hừ! Con lai đáng ghét! Dám mách lẻo chuyện này sao?
Trong lúc thiếu gia nhỏ đen mặt liếc xéo nhóc con lai, bé mập trước mắt hắn tức thì chạy về phía cô giáo trẻ, bù lu bù loa kể tội.
"Hu hu... Cô ơi... bạn mới đến... bạn mới hung dữ quá!"
Giang Dực không tin vào tai mình, đứng chôn chân tại chỗ, dường như đây là lần đầu tiên tiểu thiếu gia bị người khác chơi khăm. Khuôn mặt thiên thần thoáng sửng sốt, rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt, lạnh lẽo quét qua tấm lưng của bé mập.
Hay lắm! Làm phản, làm phản hết rồi!
Nhóc mập, dám chơi hắn sao?
Cô giáo trẻ nhẹ ôm người bé mập lên, dỗ dành an ủi một hồi bé con mới ngừng khóc. Nhóc con lai có vẻ cũng rất sốt sắng, bỏ bé gái bị thương lại một phía sau đó chạy qua chỗ của cậu.
Cặp mắt của bé con tròn xoe ướt át, khuôn mặt kháu khỉnh hiu hiu buồn. Nhận ra cậu cuối cùng cũng ngừng khóc, cô giáo để bé xuống, yên tâm giao bé cho nhóc con lai.
Giang Dực cay mắt nhìn đôi nam nam kia túm tụm vào nhau, nhóc con lai vươn tay xoa đầu bé mập, hận chết bản thân, không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy.
"Xin lỗi, đáng lẽ tớ không nên để cậu trông chừng cậu ta! Tên nhóc vô lễ đó thật quá đáng, cậu không bị sao chứ?"
Nhóc mập lắc đầu, từ đầu đến cuối không nhìn hắn lấy một lần. Cũng phải thôi, bé con sao dám nhìn hắn nữa chứ, đâm hắn một nhát rõ đau mà!
"Tớ không sao, Lục Nghiêu! Cậu không cần phải lo lắng đâu!"
"Cậu không sao thì tốt!"
Hai bé trai ngồi hàng ghế nhỏ tíu tít nói chuyện, không để ý ánh mắt rực lửa đang đăm đăm nhìn về phía này. Giang Dực nghiến răng nghiến lợi, hay lắm bé mập, không cho hắn sờ má vậy mà lại cho nhóc con lai kia xoa đầu sao?
Ngay ngày đầu tiên nhận lớp đã xảy ra vài chuyện không mong muốn, cô giáo trẻ rất muốn công tư phân minh xử phạt tiểu thiếu gia hư hỏng này một phen...
Nhưng nghe đồn cha mẹ thiếu gia nhỏ rất có tầm ảnh hưởng, đến cả hiệu trưởng trường cũng phải nể nang tên nhóc này vài phần. Quả bom nhỏ không hẹn giờ nổ này, tuyệt đối không thể đụng vào.
Cô giáo trẻ biết vậy, nhưng vẫn nghiêm mặt nhìn thiếu gia nhỏ, ấn tượng tốt ban đầu đã bị nhóc ngang ngược này đạp vỡ, không sót một mảnh.
"Giang Dực, em mau xin lỗi hai bạn Hạ Kiều Nghiên và Quý Trình Chu đi!"
Bé gái bị điểm tên giật nảy người một cái, nhận ra ánh mắt sắc lẹm của tiểu thiếu gia đang phóng về phía bé, lúng túng cúi đầu nói vội.
"Không... Không cần đâu ạ! Bọn em chỉ... chỉ đùa nhau thôi ạ!"
Nhìn khuôn mặt đắc ý của thiếu gia nhà giàu, cô giáo trẻ mệt mỏi thở dài, không chút cảm xúc cất giọng với tiểu thiếu gia.
"Nếu chuyện như lời Kiều Nghiên nói thì thôi vậy! Nhưng em vẫn nên xin lỗi Trình Chu đi!"
Nói vậy nhưng cô giáo vẫn lo trước khi thiếu gia nhỏ kịp mở miệng xin lỗi, bé con đã nhận lỗi về phía mình.