Đến chiều, tài xế chuyên nghiệp chờ cậu chủ nhỏ ở ngoài cổng trường. Hơn mười phút trôi qua, từng đám trẻ của mỗi lớp ùa ra, tiếng nói chuyện rôm rả truyền đến màng nhĩ của đa số phụ huynh tới đón.
Trong đống hỗn loạn đó, tài xế tinh mắt nhận ra cậu chủ nhỏ nhà mình đang chậm rãi đi sau cùng, sắc mặt không được tốt cho lắm, vừa đi còn lầm bầm chửi thề gì đó.
Tài xế thầm than không xong, đon đả mở cửa phụ cho tiểu thiếu gia bước vào sau đó nhanh chóng chạy đến ghế lái, từ đầu đến cuối đều cố gắng mỉm cười thân thiện.
Tài xế khởi động xe, sau đó xoay vô lăng, chiếc xe chuyển hướng ngược lại, hòa vào dòng xe cộ đông đúc, tiến nhanh đến nội thành tấc đất tấc vàng.
Càng vào trong, lượng xe cộ càng ít ỏi đến đáng thương, không còn tiếng xe huyên náo bên ngoài, trong xe một mảnh tịch mịch tối tăm. Tài xế nắm chặt vô lăng nuốt nước bọt, liếc nhìn gương chiếu hậu.
Khuôn mặt thiên thần của hắn vẫn lộ vẻ ngang ngược như cũ, nhưng đôi mắt to tròn sắc bén kia lại toát lên vẻ nhu hòa đượm buồn, trông vô cùng tủi thân.
Tài xế lắc đầu tỏ vẻ không hiểu, xoay nhẹ vô lăng, chiếc xe chầm chậm tiến vào biệt phủ nghìn tỷ, hai cánh cổng sắt nặng trịch tự động mở ra, vang lên tiếng ken két đặc trưng.
Sân trước của dinh thự mênh mông rộng lớn, mọi ngóc ngách đều được trải gạch lát sân giả đá vô cùng trang nhã, các mảng tường cây xanh được cắt xén theo hình khối nhất định, ở giữa còn có đài phun nước vô cùng hoành tráng.
Vào gần hơn, dinh thự được thiết kế theo phong cách hiện đại Trung Hoa kết hợp với kiến trúc cổ phương Tây, tòa nhà rộng lớn hơn nghìn mét vuông, phía đông là bể bơi sóng sánh, phía tây là hồ nuôi cá cảnh.
Bất cứ ai có dịp ngắm qua dinh thự lộng lẫy này, đều cảm thán rằng đây là công trình đồ sộ xa xỉ.
Chiếc Mercedes-Benz chầm chậm lăn bánh vào gara, hòa vào với đống siêu xe đắt đỏ xung quanh. Cửa mở, tiểu thiếu gia không mặn không nhạt bước xuống.
Bên trong dinh thự cũng được trang hoàng vô cùng hoành tráng, chỉ tính riêng huyền quan cũng đã rất rộng rồi. Sàn nhà được lát đá hoa cương sáng bóng, phản chiếu ánh sáng lấp lánh huyền ảo của đèn lưu ly trên đầu.
Chẳng biết tối nay có sự kiện gì xảy ra mà toàn bộ người hầu đều có vẻ vô cùng tất bật, bước đi nhanh hơn chạy, thấy tiểu thiếu gia đã về liền dừng chân chào hỏi.
"Tiểu thiếu gia, người về rồi! Ngày đầu tiên đến trường chắc chắn là rất vui!"
Thím Trần đon đả cười nói, bà là trưởng nữ hầu của Giang gia, tuổi năm nay đã xấp xỉ trung niên. Ngũ quan bên ngoài trông vô cùng hiền hậu và nhân từ, lúc cười rộ lên lộ ra những vết chân chim ở đuôi mắt.
Giang Dực nhớ đến những chuyện xảy ra ở trường ngày hôm nay, bực bội hừ mũi. Tiểu thiếu gia không muốn nhắc đến chuyện hồi sáng, nói lảng sang chuyện khác.
"Chuyện gì vậy? Thím có vẻ hơi vội!"
Thím Trần gật đầu mỉm cười đáp.
"Đúng là có chút vội thật! Nghe nói tối nay sẽ có một vị khách tới đây, ông chủ đã dặn dò chúng tôi phải chuẩn bị mọi thứ thật hoàn hảo!"
Tiểu thiếu gia nắm được kha khá tình hình, nhẹ gật đầu, đám người làm cũng bắt đầu tản ra, ai làm việc đấy. Giang Dực đi ngang qua phòng khách, nhận ra sự hiện diện của cha mình liền coi như không khí, đi thẳng không vướng bận.
"Đứng lại! Phép tắc đi đâu hết rồi, còn không chào hỏi cha mình một tiếng!"
Người đàn ông cao quý đặt mạnh tách trà xuống, thanh âm thâm thúy vang lên. Một tay cầm tạp chí kinh tế vẫn còn đang xem dở, trên khuôn mặt không biểu lộ ra cảm xúc gì nhiều.
Giang Dực dừng bước chân, xoay người lại. Kỳ thật không phải hắn hỗn hào, chỉ là hắn không thích mùi pheromone của cha mình cho lắm.
Những gia tộc hiển hách giới tài phiệt đều cho con cháu mình đi kiểm tra giới tính thứ hai từ khi còn nhỏ, việc này tốn rất nhiều tiền. Giang Dực cũng không ngoại lệ, hắn được dự đoán rằng sẽ phân hóa thành một Alpha chất lượng cao, nên mỗi khi ngửi pheromone của Alpha khác luôn cảm thấy khó chịu như thể bị khiêu khích.
Pheromone hương bạc hà rất có tính công kích, theo không khí xộc thẳng vào mũi hắn, mang theo ma lực bóp chặt lấy cơ thể khiến đôi chân nhỏ hơi run rẩy. Giang Dực che mũi, giận dữ liếc người cha đang ra vẻ nhàn nhã kia, cáu kỉnh cất giọng.
"Ngài cố tình sao? Còn không thu pheromone lại!"
Giang Quần cười mỉm, pheromone ồ ạt tỏa ra, nồng nặc bao trùm hết không gian rộng lớn của phòng khách. Cũng may tất cả người hầu là Beta không thể cảm nhận được pheromone, nếu không nơi này sẽ trở nên hỗn loạn.
Từ khi biết con trai út của mình tuy chưa phân hóa nhưng cũng đã ngửi được pheromone, Giang Quần rất khoái chí, luôn tỏa pheromone như một loại uy khí trấn áp hắn...
Nhưng điều khiến ông bất ngờ là Giang Dực có sức chịu được vô cùng bền bỉ, đến nỗi ông hoài nghi pheromone của mình có phải trở nên tầm thường rồi hay không, thằng bé sao không ngã quỵ xuống mà đứng vững như vậy?
"Chẳng phải con cũng không hề hấn gì sao?"
Người cha cao quý thở dài như thể thất vọng, đợi vài năm nữa nó phân hóa thành Alpha, sợ rằng cũng dùng pheromone để uy hiếp ông mất.
Đúng là thằng bất hiếu!
"Nếu không còn chuyện gì nữa thì con lên phòng đây!"
Giang Dực ngửi hơi nhiều pheromone, cả người bài xích vô cùng khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
"Khoan đã! Nghe nói chuyện ồn ào hồi sáng là do con làm?"
Tiểu thiếu gia bỗng nghĩ đến bé mập, lửa giận bỗng nhiên bén củi, quay ngoắt người lại lớn tiếng cáu gắt.
"Thì sao? Cũng đâu phải chuyện gì to tát!"
Giang Quần đỡ trán, day nhẹ thái dương, sắc mặt có vài phần chán chường.
"Bạo lực học đường sẽ bị ghi vào học bạ... Đại học Noble... con nghĩ mình vào được sao?"
Tiểu thiếu gia vẫn ngạo mạn như cũ, khóe miệng khẽ nhếch lên một cách quỷ dị, nghiêng đầu ngạo nghễ nhìn cha mình.
"Chỉ cần ngài đầu tư một khoản tiền vào Noble, lão hiệu trưởng đó còn dám càm ràm sao? Trên đời này có thứ gì không thể giải quyết bằng tiền chứ!"