Trong phòng bật đèn ngủ chập chờn, trêи giường đặt một rào chắn bằng sắt, Hạ Cảnh Thiên đang nằm đó, tay phải bị còng ở đầu giường.
Y nhàm chán lật xem sổ ghi chép của Ngôn Dật.
Bị cấm túc mấy ngày nay, Hạ Kính Thiên cực kì buồn chán, cuốn sổ to bằng nắp tay đã bị lật xem hơn mười lần, có chút rách nát.
Vẫn là Cố Vị nói đúng, không yêu đương sẽ không có gì bức ép mình được.
Thỏ nhỏ rất tốt, nhưng lại không để y trong lòng.
Trêи sổ có một trang giấy, tích đầy nước mắt, viết: [Cẩm ca vì mình mà bị thương], phía sau được cộng đầy một dãy số 0, hận không thể cho Lục Thượng Cẩm thêm mười nghìn điểm.
Y biết rằng tâm huyết dâng trào muốn theo đuổi người của y dù thế nào cũng không bằng mười năm tình cảm trúc mã ấy.
Bên ngoài cửa sổ vuông đối diện giường có tiếng sột soạt, khóa cửa sổ bị mở ra, Hạ Bằng Thiên lặng lẽ bước vào, đặt hộp cơm cách nhiệt bên cạnh gối.
"Cháo sườn, nhân lúc còn nóng thì ăn đi." Hạ Bằng Thiên đứng bên chiếc giường gãy cúi đầu nhìn em trai, khắp người y đầy những vết bầm tím do gậy sắt đánh, anh ta lấy trong túi ra một hộp thuốc mỡ ném cho Hạ Kính Thiên.
"Em nhìn lại bản thân đi, suy nghĩ những lời anh nói." Hạ Bằng Thiên bực bội hận không rèn sắt thành thép, đi loanh quanh trong phòng tạm giam, "Em trốn ra ngoài gây họa, rồi lại mang đến phiền phức cho cha."
Hạ Kính Thiên nhổm dậy dựa vào thanh chắn sắt, khoanh chân ngồi xuống, chống cằm nhìn anh trai: "Bởi vì lúc đó vội gửi định vị cho Lục Thượng Cẩm, nên không có thời gian trốn cha, nếu không cha cũng chẳng bắt được em."
Hạ Bằng Thiên nhắm mắt đỡ trán.
"Anh, em muốn nhập ngũ."
Hạ Bằng Thiên nghe thấy y nói, khẽ khựng lại, im lặng ngồi xuống giường rút điếu thuốc châm lửa.
"Nơi đó rất khổ." Hạ Bằng Thiên nói, "Em chăm chỉ học tập đi, tốt nghiệp xong không muốn làm thì đến chỗ anh, hoặc là em muốn tiếp tục xuất ngoại du học để tự mình gây dựng sự nghiệp cũng được."
"Em muốn đi PBB." Hạ Kính Thiên lập lại lần nữa, đây là thói quen cố chấp của y.
Suốt đêm tìm kiếm tung tích của Ngôn Dật, y đã nhận ra có rất nhiều điều nhỏ nhặt mà bản thân chưa từng chú ý.
Những năm gần đây thông báo tìm người bay đầy trời, rất nhiều Omega mất tích, tin tức như đá chìm vào biển lớn, tựa hồ biến mất khỏi thế gian, không có bất kỳ manh mối nào.
Phần lớn Omega mất tích đều phân hóa cấp bậc J1 các loại, chắc chắn có liên quan đến thợ săn tuyến thể.
Hóa ra trong góc âm u của thế giới lại che giấu nhiều chuyện xấu xa như vậy, tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa vốn không thể nhìn thấy hay cảm nhận được.
"Đợi em hoàn thành xong việc học trước đi." Hạ Bằng Thiên suy nghĩ một chút, "Hai năm qua danh tiếng của PBB giảm sút, e là Lục Lẫm đang muốn soán quyền, gần đây... sóng gió khá nhiều, ngay cả chúng ta cũng không biết được nông sâu thế nào."
"Vậy anh giúp em cầu xin cha thả em ra, khiến cha yên tâm để em ra ngoài." Hạ Kính Thiên không níu kéo nữa mà đổi sang việc khác, "Em muốn đi gặp Lục Thượng Cẩm, một lần cuối cùng, sẽ không gây rắc rối cho anh đâu."
Hạ Bằng Thiên cau mày: "Cha hiện tại đang giận lắm, nói em vì một con thỏ mà vứt hết mặt mũi Hạ gia đi rồi, anh đi cầu tình giúp em, chờ thêm lát nữa anh cũng bị giam ở phòng sát vách luôn."
"..." Hạ Kính Thiên bắt chéo chân, gục đầu, "Ở đây thật tù túng."
"Ồ, bây giờ mới thấy tù túng hả?" Hạ Bằng Thiên cười nhạo.
Nói đến cùng thì cũng là em trai của mình, nhìn sự kiêu ngạo hung hăng của y bị đè ép phải cúi thấp đầu, anh ta lại sinh ra mấy phần không đành lòng.
"Ăn cơm trước đi, anh sẽ nghĩ cách sau."
Điện thoại di động rung lên, Hạ Bằng Thiên liếc nhìn, là Lục Thượng Cẩm.
"Anh Lục."
Hạ Kính Thiên đang vùi đầu ăn cơm, nghe thấy người gọi là Lục Thượng Cẩm, lập tức ngước lên nhìn chằm chằm, dùng khẩu hình hỏi anh trai: "Đã tìm được người chưa?"
Hạ Bằng Thiên dùng khẩu hình trả lời y: "Không phải việc của em."
Thanh âm trong điện thoại bất lực đến mức đáng thương.
"Bằng Thiên, bệnh trầm cảm của thỏ có thể chữa không?"
Thời điểm Hạ Bằng Thiên đến bệnh viện An Phỉ Á, Lục Thượng Cẩm đã ngồi trêи băng ghế dài của sảnh lớn đợi một lúc lâu, không ngừng dùng tay xoa xoa đôi mắt sưng ê ẩm vì thức đêm quá độ của mình.
Một số giáo sư có kinh nghiệm đang tập trung trong phòng họp, hỏi thăm bệnh tình từ Lục Thượng Cẩm.
"Em ấy có đôi lúc nhận ra tôi, có lúc lại không."
"Tôi vừa đi gọt táo cho em ấy, lúc trở lại đã thấy em ấy cầm mảnh dao cứa qua cổ tay, thoạt nhìn không phải muốn tự sát, mà là tự làm đau bản thân."
"Rất thường xuyên nổi giận, khi nào đập nát hết tất cả đồ đạc trong tầm mắt mới thôi."
"Em ấy bây giờ đang ngủ trong tủ treo quần áo, một lát nữa tôi phải chạy về."
Nhóm giáo sư già nhìn nhau, đưa cho Lục Thượng Cẩm một kiến nghị, dùng nhiều tin tức tố xoa dịu giúp người bệnh thoải mái hơn, chỉ cần người ký hiệu bệnh nhân cung cấp tin tức tố trấn an, thì bệnh tình có thể dần dần khống chế.
Lục Thượng Cẩm ngã ngồi trêи ghế, đau đớn ôm đầu.
Con nhện kia đại khái đã dùng hết tất cả tin tức tố trấn an cho em trai gã, ánh mắt của gã nhìn Ngôn Ngôn giống như đang thưởng thức trang sức trong tiệm kim hoàn hay người mẫu đang trình diễn thời trang trêи sàn catwalk, nó khác với kiểu nhìn một người.
Một vị bác sĩ trẻ tuổi đưa ra ý kiến đánh dấu bao trùm: "Nếu ngài và người bệnh có độ khớp cao hơn người đã từng ký hiệu, vậy thì có thể thực hiện việc đánh dấu bao trùm, nhưng nguy cơ thất bại rất cao."
Lời này vừa nói ra, không khí trong phòng họp đột nhiên rơi xuống âm độ.
Hạ Bằng Thiên ném cho vị bác sĩ vừa đưa ra lời khuyên kia ánh mắt cảnh cáo, vỗ vai Lục Thượng Cẩm.
Tựa như có một con dao cùn cứ cứa qua cứa lại trái tim hắn.
Vẫn là độ khớp.
Hắn hoảng hốt dựa bàn chống đỡ cơ thể: "Độ khớp của chúng tôi... rất thấp."
Phương án cuối cùng được đưa ra là Lục Thượng Cẩm về trước chăm sóc bệnh nhân, quan sát một khoảng thời gian, sau đó sẽ phái bác sĩ tới kiểm tra.
Vị bác sĩ trẻ lúc ra khỏi phòng họp lén lút kéo Hạ Bằng Thiên, nhỏ giọng hỏi thăm, đôi mắt sáng rực: "Người, người đó có phải là cái vị mà trước đây đã từng rửa tay gác kiếm, Lục thiếu thì phải? Tôi ở nước ngoài có dịp nhìn máy bay riêng nhà họ, có in huy hiệu chim ưng quyền quý trêи đó."
Hạ Bằng Thiên khoác tay lên vai bác sĩ: "Nhóc con à, cái kiến nghị đánh dấu bao trùm, đủ để Lục Thượng Cẩm chặt cậu ra làm trăm khúc, hiện giờ tâm tình hắn không tốt, cho nên mới không rảnh bận tâm đến cậu đấy."
Bác sĩ vẫn còn hiếu kỳ: "Thấp đến thế nào vậy?"
Hạ Bằng Thiên nhịn không được, ngó trái ngó phải không thấy ai, mới cười nói: "75%. Có phải rất nực cười không? Tôi chưa từng nghe qua với độ khớp 75% mà có thể ở bên nhau, cùng chết cùng sống, cậu nhìn bộ dạng của Lục Thượng Cẩm đi, thành ra như này, toàn bộ người liên quan đều phát sầu vì hắn."
Bác sĩ sửng sốt một chút: "Có thể thấp thế sao? Quá khó rồi... Tôi chưa nhìn thấy độ khớp nào thấp vậy mà con trở thành người yêu được đấy."
"Đừng nhiều lời nữa. Đi thôi, đến văn phòng chờ tôi." Hạ Bằng Thiên nắn nắn cằm người nọ, cách lớp áo khoác blouse trắng ôm cái eo nhỏ nhắn, "Không nói được lời hay thì kín miệng chút."
Nghe nói "con hàng" mới này là sinh viên trở về từ nước ngoài, đang nghiên cứu chuyên sâu về tuyến thể, rất năng nổ hoạt bát, may mà vừa rồi không chọc Lục Thượng Cẩm xù lông, nếu không lại vụt mất một tiểu tình nhân.
Lục Thượng Cẩm không dám ở bên ngoài trù trừ quá lâu, hắn không tìm người chăm sóc Ngôn Dật, bảo mẫu phổ thông căn bản khó mà ngăn cản cậu lúc nổi giận phát bệnh, ứng cử viên vệ sĩ cao cấp đều là Alpha, càng dễ khơi dậy ham muốn phá hoại của Ngôn Dật.
Nói đi phải nói lại, hiện giờ cũng chỉ có một số ít vệ sĩ đủ năng lực khống chế được thỏ nhỏ phát điên.
Thang máy từ gara lên lầu một, Lục Thượng Cẩm lo lắng nhấn nút mở cửa, ngay khi khe cửa vừa hé hắn lập tức lao ra, không để ý cởi giày bỏ quần áo đã chạy đến phòng chứa đồ, khẽ khàng mở tủ quần áo.
Ngôn Dật cuộn người thành một cục, vẫn yên lặng ngủ.
Lục Thượng Cẩm ngồi trêи ghế đẩu dùng để dẫm chân trong phòng, nhẹ nhàng sờ đuôi thỏ nhỏ.
Dọc đường trở về mí mắt phải của hắn nháy không ngừng, sợ thỏ nhỏ làm ra chuyện gì long trời lở đất lở, hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần thấy biệt thự trở thành phế tích, cũng đã nói trợ lý sắp xếp phòng mới.
Hắn lặng lẽ ở cạnh cậu.
Lúc này chỉ cần thỏ nhỏ khỏe lên, kêu hắn làm cái gì cũng được.
Trong giấc mơ người cậu giật giật, đôi chân bỗng căng cứng, khuôn mặt cau lại, mơ màng ôm bắp chân của mình: "Đau..."
Lục Thượng Cẩm vội vàng cúi xuống bế Ngôn Dật, vây trong ngực giúp cậu xoa bóp bàn chân bị chuột rút, vừa cúi đầu an ủi: "Không đau nữa, ổn rồi, có anh ở đây."
Ngôn Dật từ trong mộng mị tỉnh dậy, ngơ ngác trợn tròn mắt, lẩm bẩm lặp lại:
"Anh ơi..."
"Ngoan." Lục Thượng Cẩm nâng cậu lên, "Đi ăn cơm thôi, chúng ta ăn chút gì đó nhé."
Hai ngày trước hắn thuê một đầu bếp, nhưng đã bị Ngôn Dật đá bay khỏi nhà.
Gọi thức ăn ngoài, Ngôn Dật đều đổ toàn bộ, đòi điện thoại từ chỗ Lục Thượng Cẩm.
Hắn đưa điện thoại cho cậu, cậu chậm rì rì gọi điện thoại báo cảnh sát.
Nói Alpha của mình muốn dùng đồ ăn ngoài độc chết cậu.
Lục Thượng Cẩm không thể làm gì khác ngoài tự mình xuống bếp.
Thái độ của Ngôn Dật đối với Lục Thượng Cẩm càng ngày càng lạnh nhạt, nhưng ít ra hắn là Alpha duy nhất có thể gần gũi với cậu, tình cảnh giống như hoàng đế cho phép sủng phi tới hầu hạ vậy.
Lục Thượng Cẩm khóa hết tất cả vật dụng sắc nhọn vào tầng hầm, bộ đồ ăn đổi thành chất liệu gỗ.
Hắn ôm Ngôn Dật, cơ thể hơi loạng choạng, nhẹ giọng hỏi: "Ngôn Ngôn, tối nay ăn chút tôm bồi bổ được không?"
Nghe đến từ "Tôm", Ngôn Dật đờ người, điên cuồng vùng vẫy trong lồng ngực Lục Thượng Cẩm, hai tay muốn hất ngược cái bàn, bị hắn tóm được, nắm kéo vào lòng: "Ngoan nào, không ăn tôm nữa, nếu không ăn cái này thì em muốn ăn gì?"
Ngôn Dật ngây ngốc rất lâu, nói muốn ăn canh bí.
"Được, canh bí." Lục Thượng Cẩm bế cậu, cúi đầu hôn lên tóc Ngôn Dật, "Bé ngoan ngồi đây một lát, anh chuẩn bị làm canh bí cho em."
Cũng may mỗi ngày đều có người mang nguyên liệu nấu ăn mới đến, Lục Thượng Cẩm tìm kiếm một lúc trong tủ lạnh, quả thật tìm được một miếng bí đao còn tươi bọc màng thực phẩm.
Sau khi mò mẫm trong tủ lạnh, hắn quay lại nhìn Ngôn Dật, cậu đang co cụm ngồi xổm trêи ghế, đĩa gỗ trong khay đựng cơm bị cậu bẻ gãy, dùng đầu nhọn của gỗ thử đâm vào tay mình.
"Đừng nhúc nhích!" Lục Thượng Cẩm chạy vội tới cướp đĩa gỗ về, xem xét kĩ càng tay Ngôn Dật, thấy lòng bàn tay của cậu chỉ có một vết hằn đỏ, không chảy máu.
Hắn hít sâu một hơi, ôm lấy Ngôn Dật, vỗ nhẹ phía sau lưng cậu, "Bé ngoan, đừng làm như vậy."
Ngôn Dật thờ ơ, lạnh nhạt nói: "Canh bí."
Lục Thượng Cẩm đành phải bế cậu đặt trong tủ trống trêи kệ bếp, thỉnh thoảng liếc qua canh chừng, sau đó search tìm trêи mạng cách hầm canh bí thế nào.
Vốn thành thạo trong việc sử dụng súng ngắm và dao chiến thuật, bây giờ đứng gọt bí trông hắn hiện ra mấy phần ngốc nghếch.
Miếng bí gọt không có quy luật nào được ném vào trong nước sôi, Lục Thượng Cẩm thoáng ghé mắt qua nhìn Ngôn Dật, bé ngoan ngồi trong tủ để bát, dường như chỉ có không gian chật hẹp mới khiến cậu có cảm giác an toàn.
Giằng co hơn một giờ, Lục Thượng Cẩm vừa ôm Ngôn Dật, để cậu ngồi trêи cánh tay mình, tay còn lại bưng tô canh bí đặt lên bàn ăn.
"Đến đây Ngôn Ngôn, ăn cơm thôi nào." Lục Thượng Cẩm bế cậu ngồi lên chân hắn, múc một muỗng thổi nguội rồi đút cho Ngôn Dật.
Ngôn Dật nếm thử một miếng.
"Đây là bí ngô."
Lục Thượng Cẩm sửng sốt nửa ngày, tự mình nếm thử, ngoại trừ muối bỏ hơi ít, nhưng mùi vị tương tự nhau, chắc hẳn là canh bí đao.
Hắn nhẹ giọng dỗ dành: "Bé ngoan đừng làm nũng, đây là canh bí đao."
Ngôn Dật mở to đôi mắt hạnh tròn tròn, trong con ngươi vẫn không có chút sắc thái nào, nhẹ giọng nói: