[Abo] Tái Hôn

Chương 19





Edit: Chiêu
Beta: Pủn
Inou cùng Martin trầm mặc ăn một bữa cơm chiều.

Sau khi ăn xong, Martin đem khăn ném xuống, trở về phòng ngủ của mình, Inou yên lặng thu dọn bàn ăn, rửa chén đũa xong xuôi mới về phòng mình tán gẫu cùng Julia, thuận tiện giảng giải một ít bài tập cô bé không hiểu.

Có lẽ do hôm nay gặp công tước phu nhân khiến cả người cậu mệt mỏi, hoặc là y tá rút quá nhiều máu, hiện tại cậu luôn cảm thấy buồn ngủ, Julia gọi cậu nhiều lần, cậu mới miễn cưỡng mở ra đôi mắt nhập nhèm.

Julia mân mê miệng nhỏ, thân thiết hỏi: "Hôm nay tâm trạng anh Inou không tốt sao?"
"Bị em nhìn ra rồi." Inou cười giỡn nói, "Julia thật là lợi hại."
Julia nghiêm túc nhìn cậu: "Bởi vì nụ cười của anh rất miễn cưỡng! Trong lòng anh có phiền muộn gì sao?"
Nghe cô bé hỏi vậy, Inou cũng thả lỏng hơn nhiều.

"Đúng vậy." Cậu buông xuống khoé miệng cứng đơ, xuất phát từ nội tâm cảm thán, "Sống sót quá mệt mỏi, Julia."
Julia làm ra biểu tình nghiêm nghị, học dáng dấp của người lớn: "Cuộc sống của người trưởng thành đều rất mệt! Ba ba cũng thường thường nói như vậy, em diễn tả thử cho anh xem!"
Nàng kéo môi, mí mắt rủ xuống, cúi đầu ủ rũ: "Sớm biết ông chủ này biến thái như vậy, ba đã sớm trở về kế thừa sự nghiệp bán khoai lang của tổ tiên."

Dáng dấp của nàng thực sự rất đáng yêu, Inou không nhịn được, che miệng bật cười.

Julia nói với cậu: "Tất cả mọi người đều có phiền não của mình.

Ba ba luôn nói ông chủ rất biến thái, nhưng ba ba vẫn phải kiên cường sống tiếp, chờ một ngày đánh bại ông chủ! Anh Inou cũng phải vui vẻ một chút, anh cười rộ lên nhìn đẹp lắm!"
Inou thở dài, liếc nhìn thời gian dưới góc phải màn hình, đã sắp mười giờ rưỡi.

"Được.

Sau này anh nhất định sẽ cười nhiều hơn." Inou ôn nhu khuyên bảo cô bé "Julia nên đi ngủ, ngày mai còn phải học tập."
Chúc ngủ ngon xong, Inou bước vào buồng tắm tẩy rửa, sau đó hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng Martin.

Martin quả nhiên đang ngồi trên xe lăn đứng trước giường, cố gắng dịch thân lên.

Đối với ánh mắt châm chọc khiêu khích của hắn, Inou lờ đi không để tâm, trực tiếp đỡ hắn lên giường.

Martin vừa tức vừa gấp, nhưng không làm gì được cậu, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu nhét góc chăn giúp mình.

Bỗng nhiên ráp trải giường lún xuống, một người nặng nề nằm xuống bên cạnh hắn.

Martin: "???" Trong lòng hắn cả kinh, sợ Inou bị lấy máu quá nhiều mà ngất đi, đưa ngón tay dò xét mũi cậu, phát hiện cậu hô hấp đều đặn mới yên lòng.

Hắn thử đẩy Inou, nhưng hô nửa ngày cậu vẫn bất động như một toà núi nhỏ.

Martin không có cách nào, đành phải cố sức di đến bên cạnh, tiện tay tắt đèn trần phòng ngủ.

Trong bóng tối, hô hấp Inou dài lâu mềm nhẹ, bỗng nhiên trở mình về phía hắn, hương dưa chuột nhẹ nhàng khoan khoái phả vào mặt hắn, tỉ mỉ cảm nhận còn có thể ngửi thấy một mùi hoa hồng thanh u nhạt nhẽo, vừa cứng cỏi vừa quật cường.

Giống như một cây búa gõ nhẹ lên chỗ thịt mềm, Martin không nhịn được đưa tay ra, dùng đầu ngón tay miêu tả đường nét trên mặt Inou.

Da dẻ dưới tay bóng loáng mềm mại, mang theo xúc cảm kiều nhuyễn chỉ có ở Omega, còn có chút thịt mềm.

Hắn thuận tay nặn nặn, Inou phảng phất có cảm giác như trở lại quá khứ: "Laya, đừng nghịch."

Martin nhất thời ngừng động, Inou hài lòng hừ hừ hai tiếng, ôm lấy cánh tay đang treo trên không trung của hắn, như gấu con ôm lấy.

Không biết cậu mộng thấy cái gì, kéo tay Martin không buông, nhỏ giọng nói mớ, âm thanh như sắp khóc: "Đừng đi."
Martin thực sự không có chỗ để trốn, bất đắc dĩ nói: "Cậu sao lại dính người như vậy?"
Inou hài lòng cà cà trên cánh tay hắn, nhiệt độ ấm áp cách áo sơmi đơn bạc truyền tới.

Martin nghiêm túc chỉ vào mũi cậu phê bình: "Inou đồng chí, từng ngày từng ngày ngoại trừ làm nũng cậu còn có thể làm gì?"
Inou nhỏ giọng lầm bầm một câu, mất hứng giật giật, từ động tác này của cậu, hắn đoán hẳn là muốn đá trên đùi hắn một cước.

Hừ, tính khí còn rất lớn.

Martin không tự chủ được nở nụ cười, đẩy nửa gối sang bên cạnh, đắp chăn ngang người Inou.

Màn đêm thăm thẳm, trời thu mát mẻ, hắn lo lắng Omega mảnh mai sẽ cảm mạo, rầm rì mà ở lại bên cạnh cậu không đi.

Nhưng đắp cùng chăn thì không thể, cả đời này cũng không có khả năng.

Inou mơ một giấc mộng dài.

Trong mộng, kim quang lấp lánh, khắp nơi là tiếng cười vui nâng chén chúc phúc.

Cánh hoa trắng bị gió thổi lay, rơi vào chén rượu sâm banh, được người lắc vài cái rồi uống.

Inou mặc lễ phục trắng tinh, nụ cười khéo léo nở trên môi, yên lặng đứng đó, không cùng bất luận người nào chào hỏi.

Cậu xoay người lên cầu thang lầu hai, nằm nhoài trên lan can, nhìn về phía dưới.

Thời khắc này cậu mới có cảm giác thực hoảng hốt, ngày mai cậu sẽ phải lấy chồng, gả cho một Alpha thoạt nhìn không đàng hoàng, sau đó sống cả đời trong lao tù hoa lệ trải qua nhân sinh tẻ nhạt của đời mình.

Cảm xúc này bị phóng đại đến mức khiến cậu cảm thấy đau đớn.

Inou duy trì nụ cười tươi cứng nhắc, không mục đích mà nghĩ đến một số chuyện, như hồi ức ngọt ngào khi còn bé, hay tâm sự không thể cùng ai chia sẻ.


Bỗng nhiên một người bước vào đại sảnh, hấp dẫn ánh mắt của cậu ngưng trên khuôn mặt anh tuấn suất khí của người kia, cậu hốt hoảng đứng thẳng dậy.

Drake đối với cậu luôn có sức hấp dẫn trí mạng, vô luận đang ở tình huống nào cũng vậy, sau đó mới là Laya, em trai dương quang đáng yêu của cậu.

Cậu si ngốc nhìn bọn họ, mãi đến tận lúc bọn họ gia nhập vào đoàn người, hoà lẫn vào đống lễ phục rườm rà.

Inou thu hồi ánh mắt, thoáng nhón chân, giảm bớt sự đau đớn vì đứng quá lâu, lúc lơ đãng quay đầu, phát hiện mẹ đã đứng sau lưng cậu từ bao giờ, trong ánh mắt tràn đầy từ ái cùng bi thương.

Cậu xốc lên tinh thần cười nói: "Mẹ."
Mẹ tiến lên ôm cậu, trong hốc mắt ngậm đầy nước mắt.

Inou vỗ nhẹ bả vai bà, ôn nhu nói: "Mẹ ngày hôm nay làm sao vậy?"
Eri che miệng ho khan hai tiếng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên thập phần tái nhợt.

Bà đẩy Inou ra, rút khăn giấu giấu trong lễ phục màu vàng nhạt lau đi máu tươi nơi khoé miệng "Muốn nhìn con nhiều hơn một chút." Bà duy trì nụ cười miễn cưỡng, "Cảm giác như đã lâu không thấy con, đã lớn như vậy."
Cảm xúc thương cảm của bà lây nhiễm sang Inou, bọn họ đỏ mắt đối diện nhau nửa ngày, Eri thở dài một hơi nói: "Inou, mẹ cũng không muốn con gả cho tiểu Corsi.

Có một chuyện, mẹ đã nghĩ rất lâu mới quyết định nói cho con."
"Thân thể mẹ vẫn luôn không tốt, khiến con sinh ra cũng yếu nhược, năm hai tuổi, con đột nhiên hôn mê, sốt cao bất tỉnh, mẹ và Aiwen mới phát hiện con bị thiếu một đoạn gen ngắn trong nhiễm sắc thể Omega.

Loại gien biến dị như vậy cực kỳ hiếm thấy, nếu như không lập tức bù đắp, con sẽ ngủ mê man đến chết."
Inou sững sờ tại chỗ.

"Kho gen công khai của liên bang không có một ai phù hợp với con, may mắn một hạng mục thí nghiệm của Corsi công tước trong phòng thí nghiệm sinh học là thay đổi gen, Aiwen vì tìm mọi cách cách lấp đầy phần thiếu hụt gen cho con đã đi cầu Corsi, Corsi đồng ý với điều kiện là con phải gả vào nhà bọn họ, chúng ta vì mạng sống của con đã đáp ứng."
"Sau đó Aiwen như bị kích thích, ngày đêm trụ tại phòng thí nghiệm trung ương, một năm về nhà không quá hai ngày, thân thể mẹ cũng ngày càng kém, dần xa cách với Laya và con." Eri nói mãi, khóc không thành tiếng, "Đến nay mẹ cũng không biết hạng mục nghiên cứu gen cụ thể là cái gì, Aiwen chỉ an ủi nói đó là hạng mục tăng cường thể chất Omega, sẽ không có vấn đề, nhưng mẹ mỗi phút mỗi giây đều lo sợ nghĩ ngợi.".