Áo lại bị tên Liên Thanh không biết xấu hổ đó giữ lại, hắn nói lúc nào mời ăn cơm thì trả, Thời Niên nói là vì hắn trả áo cho nên mới mời hắn ăn cơm, không trả áo sẽ không mời hắn ăn cơm.
Kết quả Liên Thanh nói không đúng, còn thêm chuyện chăm sóc Thời Niên lúc bị bệnh nữa, mà không phải chỉ là trả áo, bây giờ hai chuyện hắn gộp lại thành Thời Niên chiếm tiện nghi, đương nhiên nếu như Thời Niên muốn mời hắn ăn cơm vì chuyện trả áo hắn cũng không có ý kiến.
Thời Niên nói anh căn bản không trả áo thì gộp hai chuyện lại từ đâu ra?
Hai người vì chuyện mời ăn cơm từ lý do nào mà lôi kéo nửa ngày, cuối cùng Thời Niên cảm thấy nếu như cậu nói nữa với Liên Thanh, IQ và EQ của cậu sẽ bị Liên Thanh kéo đến vạch 0.
Cho nên cuối cùng Thời Niên vẫn đồng ý Liên Thanh hôm sau mời hắn ăn cơm tối, về phần ăn ở đâu, ăn cái gì, Liên Thanh bày tỏ sao cũng được, chỉ cần đến lúc đó thông báo hắn một tiếng, hắn khẳng định đến liền.
Ra khỏi khách sạn, Thời Niên vẫn thấy tức giận, bởi vì nghĩ tới nghĩ lui, lần này hình như mình lại thua rồi.
Mình rõ ràng là lấy tới áo, kết quả áo không lấy được không nói, còn thiếu nhân tình.
Thời Niên ghét nhất là thiếu nhân tình, trong mắt cậu thiếu ân huệ còn không bằng thiếu tiền, thiếu tiền chỉ cần trả tiền là được, anh em ruột thịt đều có thể tính toán rõ ràng, nhưng ân huệ thì khác, trả nhiều trả thiếu không có định số không nói, còn dễ lục đục, có lúc bạn cảm thấy trả đủ, đối phương lại thấy còn thiếu nhiều lắm.
Hy vọng ngày mai có thể giống như Liên Thanh nói, ăn xong bữa cơm này coi như thanh toán xong.
Thời Niên gọi xe về nhà trọ của mình, đang trong giờ hành chính nên nhà trọ rất yên tĩnh như dự đoán, Thời Niên thẳng vào phòng của mình khép cửa phòng lại, vừa rồi ầm ĩ với Liên Thanh cũng không cảm thấy thân thể có vấn đề gì, nhưng khi chỉ còn lại một mình, Thời Niên vẫn cảm thấy rất mệt mỏi.
Thì đã nói rồi đó, mình bệnh làm sao có thể trong một đêm đã hết bệnh đâu, bệnh nhân theo lý phải tập trung nghỉ ngơi, chỉ có cái tên Liên Thanh t*ng trùng lên não mới có ý đồ với một bệnh nhân.
Nhưng mặc dù trong khách sạn anh một câu tôi một câu cãi nhau rùm trời, nhưng lúc sắp đi Liên Thanh vẫn kêu Thời Niên mang theo thuốc, Thời Niên ban đầu không chịu đem theo nói cho thuốc không bằng cho áo, cậu nói mình có thuốc, không cần lấy thuốc của Liên Thanh, mà Liên Thanh lại trực tiếp nhét túi giấy đựng thuốc vào ngực Thời Niên, sau đó giọng điệu của hắn rất bá tổng: "Thuốc của tôi tốt hơn."
Thời Niên nhớ lần cuối Liên Thanh bá tổng như vậy vẫn là khi hắn tự nhủ: "Tôi muốn bao nuôi cậu."
Cho nên, cái sự bá tổng của Liên Thanh luôn không đúng lúc như vậy đó.
Bao nuôi là không thể nào để hắn bao được, đời này cũng không thể, nhưng thuốc vẫn là có thể nhận, Thời Niên suy nghĩ hãy thỏa mãn trái tim của alpha xem mình thành nam chính truyện ngôn tình đi.
Thời Niên rót cho mình một ly nước ấm, sau đó lấy thuốc Liên Thanh cho cậu ra xem kỹ, bên trong có thuốc hạ sốt, có thuốc tiêu viêm, còn có miếng dán hạ sốt, dưỡng trong bổ ngoài đều đầy đủ.
Mặc dù Thời Niên không hiểu tất cả đều là Ibuprofen* tại sao Liên Thanh cảm thấy của mình tốt, nhưng Thời Niên vẫn dựa theo đơn ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó lo trước tính sau dán miếng dán hạ sốt cho mình, cậu sợ lúc ngủ lại bị sốt khó chịu, cho nên cứ dán lên đề phòng, trên thực tế vừa rồi cậu cảm thấy trên người mình lại hơi nóng rồi.
Bệnh hành hạ Thời Niên một ngày, cậu ngủ thẳng đến buổi sáng hôm sau tỉnh lại mới cảm thấy mình khỏe thật rồi.
Hôm qua cậu không được thoải mái, phát sốt liên tục, hơn nữa thỉnh thoảng tỉnh lại cũng không có cháo nóng hổi đang chờ cậu, cho nên cậu chỉ có thể giùng giằng đặt đồ ăn cho mình, sau đó uống cạn một chén cháo đều là mùi gia vị.
Nhưng cũng may cậu còn trẻ, cũng coi như thân thể cường tráng, cuối cùng Thời Niên vẫn dựa vào thuốc xịn của Liên Thanh và tố chất cơ thể của mình vượt qua.
Vươn người một cái, Thời Niên cả người đau nhức đã không thấy, người tỉnh táo không ít, đầu cũng không đau, ngày hôm qua cậu xin nghỉ hai ngày, hôm nay vẫn là ngày nghỉ.
Trước tiên xuống lầu ăn sáng, Thời Niên chậm rãi đi đường, hôm nay nắng đẹp hiếm thấy, chiếu lên người Thời Niên, khiến Thời Niên cảm thấy ấm áp.
Sau khi ăn sáng xong cậu trở về nhà trọ lấy máy tính và sổ nếm rượu, sau đó ngồi xe đến thư viện, trong thư viện Thời Niên chọn chỗ trống mở máy tính ra bắt đầu làm việc.
Đêm hôm đó cậu uống quá nhiều, sau đó trực tiếp say ngã, vì vậy viết bài xong cũng chưa gửi cho bộ phận quan hệ công chúng của công ty đối phương duyệt bài, Thời Niên muốn dứt khoát thừa dịp bây giờ đang tỉnh táo mau chóng sửa bài lại mượt mà trau chuốt, cố gắng hoàn thiện mỹ mãn.
Đến trưa Thời Niên mới sửa bài xong, cậu vốn muốn gửi vào hộp thư của đối phương, nhưng tìm nửa ngày phát hiện đối phương căn bản không cho email.
Vậy thì gửi WeChat đi, Thời Niên nhớ đối phương có nói viết xong có thể trực tiếp gửi cho chuyên viên account marketing, xử lý như vậy tương đối nhanh.
Vì vậy Thời Niên mở file chọn gửi qua WeChat.
Lúc chọn tên cậu không có để ý, trực tiếp chọn tài khoản WeChat của chuyên viên account marketing mình chat gần đây nhất.
Lúc gửi đi Thời Niên không phát hiện vấn đề gì, cậu vẫn còn ở thư viện tìm tạp chí rượu vang bản mới nhất để đọc, kết quả vừa mở một trang, cậu đã nhìn thấy cha nội Liên Thanh đầu vàng khè mặc đồ vest ôm người cầm ly rượu vang thối đứng dưới giàn nho mở mắt xem tạp chí làm màu.
Nhìn thoáng qua không giống phỏng vấn người nổi tiếng mà lại giống cosplay.
Tiêu đề tạp chí viết Liên Thanh là ngôi sao mới đang lên trong ngành rượu vang.
Thời Niên rất nghi ngờ, là vì ngôi sao mới nhuộm nguyên quả đầu vàng khè à? Thế nếu là mặt trời, thế chẳng phải còn muốn nhuộm đỏ?
Nội dung phỏng vấn phía sau càng khoa trương hơn, Thời Niên đọc sơ một chút, đại khái chính là Liên Thanh có thiên phú từ nhỏ đã kết duyên với rượu vang, thành tích vốn phải là Thanh Hoa Bắc Đại Harvest Oxford tùy tiện vào nhưng vì quá yêu ngành rượu vang mà lựa chọn học ở học viện rượu vang, sau khi học thành trở về trực tiếp gây dựng sự nghiệp nhất thống giang hồ trong tầm tay.
Không biết xấu hổ.
Thời Niên khép lại tạp chí khinh thường nghĩ, người viết bài phỏng vấn này rất không có năng lực, không biết có phải do trả không đủ tiền hay không, nịnh nót mà viết ẩu dễ sợ, không có bất kỳ kỹ năng nghệ thuật gì hết, cơ bản chỉ là vỗ vai nói với độc giả: Nhìn đi! Có trâu bay trên trời kìa! Văn chương thế này khiến độc giả đọc thôi cũng sẽ sinh lòng chán ghét về đối tượng phỏng vấn cũng không định gặp.
Haiz, tác giả hoàn toàn không có lĩnh hội cảnh giới tối cao của nịnh hót: Trau chuốt tinh tế vô thanh.
Nếu đổi thành mình viết, khẳng định còn xuất sắc hơn bài này nhiều.
Nhớ tới chuyện viết văn, Thời Niên cầm điện thoại lên muốn nhìn xem bên công ty Liên Thanh có trả lời gì không, không nhìn không sao, nhìn một cái cậu mới phát hiện mình gửi nhầm tài khoản rồi, cậu trực tiếp gửi cho tài khoản "Chuyên viên account marketing rượu vang thối Vãn Thục".
Liên Thanh cũng trả lời rất nhanh, hỏi cậu nội dung bên trên nói thật hay nói dối.
Thời Niên trả lời sao anh lại có câu hỏi kiểu này?
【Cậu khen tôi cũng ngại mà, mấy chai rượu đó ngon thật hả?】
Thời Niên nhướng mày, thành thật trả lời:
【Uống rất ngon.】
【Dữ vậy sao.】
Thời Niên nhìn tạp chí trong tay, đánh chữ:
【Đúng rồi, tôi đang đọc phỏng vấn của anh.】
【Đừng đọc!】
【Không kịp rồi, đã đọc xong.】
【Cậu sẽ không block tôi chứ?】
【Nói thật, vừa rồi rất muốn.】
【Vậy tôi đẹp trai không?】
Thời Niên đọc câu hỏi của Liên Thanh không tự chủ được cười, cậu có nên nói thật với Liên Thanh không nhỉ.