[Abo] Thức Thời

Chương 63



Đến khi bọn họ rời đi Khương Hoán cũng không xuất hiện nữa.

Ba mẹ Khương Hoán tiễn bọn họ tới cửa, mẹ Khương Hoán lại cho Thời Niên một hộp thịt cốt lết chiên mang về, nói là Thời Niên về nhà bỏ vào tủ lạnh, lúc muốn ăn thì lấy ra hâm lại là được.

Thời Niên vốn định nói không cần, nhưng lại cảm thấy đẩy tới đẩy lui trước mặt Liên Thanh và Diệu An thì không hay, hơn nữa mình cũng không biết đã ăn bao nhiêu ở nhà họ Khương rồi, vì vậy mặt dày nhận lấy, nói câu cám ơn cô.

Sau khi ba người rời cửa hàng thì dựa theo kế hoạch Diệu An đã nói là đi ăn quán lề đường "cực kỳ ngon", nhưng đã đến ngã tư Thời Niên phát hiện hóa ra là đi quán mình thường hay đi.

Lúc còn ở chung với ba, trừ Khương Hoán thỉnh thoảng đưa qua một ít thức ăn, đa phần là buổi tối Thời Niên chạy đến đây mua cơm xào mì xào hoặc là mua một ít đồ nướng mang về nhà ăn cùng với ba cậu.

Hơn nữa chủ quán cũng là hàng xóm, mặc dù không phải là người địa phương thuê nhà ở đây cũng tầm mười năm rồi, tất nhiên đều là chỗ quen biết lâu năm.

Đúng như dự đoán chủ quán nhìn thấy Thời Niên tới còn "Ôi chao" một tiếng, kích động nói đã lâu không gặp Thời Niên, dù sao cũng đã hai ba năm, ông còn nghĩ có phải Thời Niên còn chưa tốt nghiệp đại học còn đi học ở xa hay không.

"Không có, tốt nghiệp lâu rồi ạ..." Thời Niên mỉm cười nói, "Đã đi làm rồi."

"Vậy sao không thấy con về?" Chủ quán chỉ hướng nhà Thời Niên, "Chú thấy nhà con hình như cho thuê rồi?"

"A, dạ vâng." Thời Niên sợ gặp hàng xóm cũ chính là vấn đề này, khó tránh phải giải thích với họ một phen, thường xuyên qua lại còn dễ nói chuyện, gặp thì sẽ khách sáo, trễ nãi thời gian không nói, còn rất dễ để lộ chuyện riêng.

"À thì, chỗ làm việc của con cách đây quá xa, công ty cung cấp ký túc xá nên mới đem nhà cho thuê, à mà, chú ơi, con tìm chỗ ngồi trước đã." Thời Niên thấy chủ quán có vẻ không có lòng dạ nào nấu cơm mà chỉ một lòng nói chuyện trời đất thì vội vàng rút lui, cậu dẫn nhóm Liên Thanh vị trí cách xa bếp ngồi xuống.

Sau khi Diệu An ngồi xuống thì nhìn Thời Niên cười nói: "Xem ra tôi là múa rìu qua mắt thợ rồi. Tôi còn bảo đưa cậu tới đây ăn, bây giờ xem ra là cậu dẫn chúng tôi đi ăn."

Liên Thanh nhìn chung quanh một chút, nói: "Sao khắp nơi đều có người quen của cậu vậy, trước kia cậu ở đây?"

"Ừ." Thời Niên không muốn nói nhiều, mặc dù không cảm thấy mình ở đây có gì mất mặt, nói thật, nơi này còn tốt hơn căn nhà ở ghép Liên Thanh từng đến, nhưng cậu vẫn còn nhớ Liên Thanh từng nói không muốn hỏi tới cuộc sống cá nhân, nhưng cuộc sống của cậu khi Liên Thanh đến đây đều thấy hết rồi.

Thời Niên để áo vest lên cái ghế bên cạnh, sau đó hất cằm với Diệu An: "Mời khách gọi thức ăn đi."

"Cậu đi đi, tôi tính tiền là được, lỡ như quét mặt cậu có thể chiết khấu thì sao?" Diệu An híp mắt cười với Thời Niên, Liên Thanh ở bên cạnh rất nể mặt "Xời" một tiếng.

Thời Niên bất đắc dĩ mang theo lời dặn dò ân cần của Diệu An đứng dậy đi gọi thức ăn, bởi vì ba người mặt dày ăn no lửng bụng ở tiệm may nhà người ta rồi, cho nên Thời Niên cũng không gọi quá nhiều, lúc lấy rượu Thời Niên cân nhắc đến tửu lượng của cậu và Diệu An, vì vậy chỉ lấy trước hai chai, cậu sợ một người một chai thì với tửu lượng của Diệu An sẽ say quắc cần câu mất.

Vốn dĩ hôm nay rất khó chịu, nhất là lúc xế chiều, Thời Niên cảm thấy mình có chút không thoải mái, giống như trở lại ngày ba qua đời.

Khiếp sợ, khổ sở, vô lực.



Nhưng qua vài tiếng đồng hồ, cậu đã có thể ngồi trong quán lề đường ăn xiên bẩn và uống rượu với người khác.

Còn là hai người có thân phận đặc biệt như vậy: Bạn tình và bạn của bạn tình.

Hai người cũng đồ vest giày da, cộng thêm xách theo áo vest của mình, ba người chiếm một cái bàn xếp không nhìn ra đường vân gì nữa, dưới mông là ghế nhựa, Diệu An cầm chai rượu sống chết đòi uống cạn một hơi, Liên Thanh thì cầm khăn giấy liều mạng lau ly nhựa dùng một lần.

Cũng không biết là may mắn hay bất hạnh.

Thời Niên thở dài, tự rót cho mình một ly bia, cậu nhớ vừa nãy lúc đi gọi món, chủ quán hỏi mấy người họ có phải làm môi giới bất động sản, hay là đi làm ở trung tâm kinh doanh bất động sản không.

Còn nói mình gần đây muốn mua nhà, kêu Thời Niên hỗ trợ hỏi thử, Thời Niên cười khổ nói chú à con thật sự không phải môi giới.

"Hay là bán bảo hiểm? Nhưng chú không thiếu bảo hiểm..."

"Chú ơi, chú yên tâm con không bán bảo hiểm cho chú đâu, à mà, sắp khét rồi kìa..."

Sau đó phần cơm xào kia vẫn khét, chủ quán luôn miệng nói xin lỗi, sau đó cho Thời Niên thêm đồ xào... Phải gọi là một chậu ấy.

Dù sao lúc Thời Niên bưng lên bàn, Diệu An hỏi cậu có phải thấy chủ quán đáng thương nên mua hết cơm để chủ quán dọn hàng sớm không?

Liên Thanh nhìn nguyên liệu đủ màu sắc trong chậu, nói chắc không chỉ mua hết cơm thôi đâu...

"Có muốn ăn không." Thời Niên cầm cái muỗng xới cơm vào chén, trực tiếp ăn, mặc dù ở nhà Khương Hoán cậu đã ăn không ít thịt cốt lết chiên, nhưng mùi thơm cơm xào vừa bay ra cậu lại đói, một hớp bia một miếng cơm, còn ăn thêm xiên bẩn, ăn không ngừng nghỉ.

Diệu An cũng lây cho mình một chén, anh nói thịt cốt lết chiên vừa rồi thật thơm, bây giờ ăn những thứ này cảm thấy cũng như nhau.

Liên Thanh bắt đầu lấy khăn giấy chuyên tâm lau chén, Diệu An cầm một xiên nấm hương nói với Thời Niên nói đừng để ý tới cậu ta, con người này ra đường ăn cơm lu bu lắm, cho nên tôi mới nói hai đứa mình đi ăn thôi, không mang theo cậu ta, chúng ta lén, sau lưng hắn, hẹn nhau.

Diệu An nói chữ "hẹn nhau" rất nhẹ, nghe vừa mập mờ vừa thô bỉ, nếu như không phải là phối hợp với gương mặt đó của Diệu An, sợ rằng sẽ khiến người khác ăn không ngon.

Nhưng gương mặt đẹp trai của Diệu An kèm với mắt kính gọng vàng, lời nói ra giống như mới khai quang vậy, ai mà định lực yếu, sẽ mặt đỏ tim đập một phen.

Nhưng Thời Niên là ai chứ, con người cậu ý chí rất kiên cường, không cởi quần áo sẽ không hấp dẫn được cậu, Liên Thanh nhìn thấu điểm này của cậu, cho nên mới thuận lợi nhiều lần.

Cuối cùng Liên Thanh bắt đầu đến phần lau đũa, Thời Niên bỉu môi, lại rót cho mình ly bia, dựa theo tốc độ của Liên Thanh, chờ hắn lau xong, trời cũng sắp sáng rồi.



Diệu An cầm một xâu rau hẹ thả vào chén của Liên Thanh, nói: "Bồi bổ đi, cái này tráng dương."

"Cậu bị bệnh à..." Liên Thanh chưa uống rượu mà mặt đã đỏ, hắn nhanh chóng nhìn Thời Niên, lại hạ thấp giọng mắng Diệu An, "Cậu có thể khiêm tốn một chút không? Nói mà không thấy mất mặt hả? Đừng có nghĩ mình không phải người ngoài kiểu đó."

"Tôi là người ngoài?" Diệu An cắn một miếng thăn cừu, nhìn Liên Thanh cười nói, "Vậy ai là vợ?"

(chơi chữ người ngoài (ngoại nhân) với người mình (nội nhân) nghĩa khác là vợ)

"Sao cậu nói nhiều thế..." Liên Thanh rốt cuộc cũng lau đũa xong, sau đó cầm muỗng cơm bắt đầu do dự, Thời Niên ở bên cạnh nói mau ăn đi muỗng cơm chúng tôi cũng đã múc cơm cũng đã thử độc cho ngài rồi.

Liên Thanh trợn mắt nhìn Thời Niên một cái, vẫn cầm muỗng xới cơm vào chén mình, nhưng là trong chén còn một xâu rau hẹ, Liên Thanh cầm lên bỏ vào chén Diệu An, miệng nói cậu mới nên bồi bổ, sau đó tìm Tùng Sơn nên làm gì thì làm cái đó đi, đừng có suốt ngày quấy rầy người khác.

"Tôi không có quan hệ với anh ta." Diệu An nói rất bình tĩnh, "Nhà hàng đó kinh doanh như nào, cậu suy nghĩ đi, ý tôi là đưa cậu ta quản lý cũng được."

Thời Niên nghe đến đây không khỏi ngẩng đầu nhìn Diệu An, phát hiện lúc anh nói chuyện này biểu cảm rất dửng dưng, giống như đang nói chuyện của người khác.

"Từ bao lâu rồi?" Liên Thanh hiển nhiên rất bất ngờ, tay cầm muỗng cơm của hắn dừng lại hỏi, "Cậu nói với tôi bên này có chỗ để làm hầm rượu có phải đã lập mưu từ lâu rồi không?"

"Cũng không phải, nơi này cũng là gần đây tôi mới biết, chia tay với Tùng Sơn là chuyện mấy ngày nay thôi, tôi vốn cũng muốn tìm thời gian nói cho cậu, kết quả bận quá nên quên mất."

Diệu An cầm chai rượu lên uống một hớp, nhìn từ góc độ của Thời Niên thì cảm thấy có mấy phần đau buồn. ngôn tình sủng

"Tại sao lại dừng? Má nó, cậu làm gì?!"

Tay Liên Thanh cầm muỗng cơm vẫn khựng ở đó mà hỏi tới hỏi lui, Thời Niên ở bên cạnh nhìn không nổi, giành lại muỗng cơm trong tay Liên Thanh, trong cái nhìn tức giận soi mói của Liên Thanh xới cho Liên Thanh một chén cơm rồi xới cho mình một cái.

"Giúp tôi xới một chén với."

Diệu An cong mắt đưa chén qua cho Thời Niên, trong miệng lại nói lời vô tình:

"Cũng không có nguyên nhân gì, chỉ là chán rồi, ở lại cũng không có ý nghĩa."

Tay xới cơm của Thời Niên dừng lại, nhưng lập tức khôi phục bình thường, trong lòng cậu nghĩ Diệu An nói cũng không sai, chán rồi, cũng nên dừng lại mà?