Thời Niên từ chối Liên Thanh, nhưng cậu không làm gì được.
Thậm chí cậu hoài nghi người uống say không phải Liên Thanh mà là mình, nếu không sao chân tay mình cũng mềm nhũn, eo cũng sụp xuống.
Liên Thanh đè cậu lên sô pha, hắn hôn giữa chân mày cậu, hắn hôn khóe môi cậu, Liên Thanh nồng mùi mùi rượu mạnh, trong mùi rượu có trộn lẫn vị chua ngọt.
"Không muốn." Thời Niên trợn tròn mắt nhẹ giọng nói, "Liên Thanh anh uống say rồi."
Thời Niên rất ít khi yếu thế, trừ khi lúc hai người tiến vào trạng thái trên giường, cậu mới có thể cầu xin Liên Thanh, nhưng đó không phải là yếu thế, chẳng qua đó là gợi cảm.
Nhưng bây giờ, cả hai đều đang cầu xin đối phương.
Liên Thanh vẫn nói bên tai Thời Niên hắn sẽ không dùng lực, hắn chỉ cắn nhẹ thôi, chẳng qua chỉ rách miếng da mà thôi, hắn thật sự rất muốn cắn, rất muốn rất muốn.
Thời Niên kháng cự rất yếu ớt, cậu biết cũng không phải là vì mình mềm lòng, cũng không phải mình đắm chìm trong dục vọng, mà là do pheromone áp chế tuyệt đối của người bên trên.
Mặc dù Thời Niên không ngửi thấy, nhưng cậu có thể cảm nhận được cảm giác bị áp bách đó.
Khiến cho người cả người nóng bừng lên như nhũn ra, nhưng cũng khiến cho người ta không thở nổi.
Liên Thanh xoay mặt Thời Niên, đưa lưng về phía mình.
Thời Niên muốn nhổm người dậy, nhưng lại bị Liên Thanh nắm cổ tay, Liên Thanh cúi người hôn lên vị trí tuyến thể trên gáy Thời Niên.
Tuyến thể thuộc về beta đã sớm thoái hóa không thể phát ra pheromone cũng không thể tiếp nhận pheromone, bọn họ trong quá trình tiến hóa thật dài đã thoát khỏi những ràng buộc của dục vọng bản năng nguyên thủy, thông qua từ bỏ pheromone cho mình nhiều sự lựa chọn hơn.
Lẽ ra một kết quả như vậy sẽ có thay đổi trong cuộc sống thực tế.
Bọn họ vẫn không rắn chắc, thông minh, giàu sức công kích như alpha.
Cũng không giống omega, mềm mại, thon nhỏ, dựa vào pheromone thì có thể bắt sống alpha mạnh mẽ.
Bọn họ biến thành tồn tại giống như công cụ hình người, đa số beta đều bình thường sống trên thế giới này.
Quyền lợi, tiền bạc, bao gồm tình dục, bọn họ đều không cách nào đứng đầu.
Lúc Thời Niên bị đè dưới thân Liên Thanh cậu cũng rất khó chịu, cậu vẫn cho rằng mình cùng Liên Thanh là bình đẳng.
Ít nhất ở mặt tình dục, bọn họ là bình đẳng.
Thời Niên nhắm mắt lại, cậu cảm giác được hơi nóng từ hô hấp của Liên Thanh phả lên cổ mình, cổ tay cậu rất đau, nhưng cái mông lại mất khống chế vểnh lên.
Trong chớp nhoáng này, Thời Niên ghét bản thân.
"Liên Thanh, không muốn." Thời Niên nhẹ giọng nói, cậu không biết trong trạng thái này Liên Thanh có nghe hay không, hơn nữa cho dù hắn nghe, hắn cũng sẽ không dừng lại, nhưng Thời Niên vẫn nói, "Liên Thanh, đừng cắn tôi mà..."
Liên Thanh không trả lời, hắn cúi người xuống bao phủ bên trên Thời Niên, môi của hắn liên tục chạm lên tuyến thể của Thời Niên.
"Liên Thanh, đừng mà, tôi rất sợ hãi."
Nước mắt của Thời Niên chảy đến khóe miệng của mình, Thời Niên biết Liên Thanh không nhìn thấy, nhưng cậu không nhịn được bật khóc.
Sau đó chính là xúc cảm ẩm ướt thông qua tuyến thể chạy khắp toàn thân Thời Niên.
Một cái, hai cái, ba cái...
Đau đớn theo dự đoán của Thời Niên cũng không có đến.
Liên Thanh từ từ liếm tuyến thể của cậu, cho dù là tuyến thể đã thoái hóa vô dụng bây giờ đây cũng sưng đỏ.
Thời Niên không kiềm được nước mắt, nhưng cậu không dám phát ra âm thanh nào, cậu sợ kích thích đến Liên Thanh.
Bỗng nhiên Liên Thanh buông lỏng hai tay cậu, từ phía sau ôm chặt lấy Thời Niên.
Hắn nghiêng đầu hôn lỗ tai, gò má của Thời Niên, hắn liếm đi nước mắt của Thời Niên, hắn nói: "Đừng sợ, đừng khóc."
"Tôi không khóc." Thời Niên rầm rì nói, "Tôi chỉ sợ đau."
"Tôi biết, thật xin lỗi." Mặt Liên Thanh dán lên mặt Thời Niên, phía dưới của Liên Thanh dán lên mông Thời Niên, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
Từng câu xin lỗi của Liên Thanh vang lên trong mỗi cái hôn, Thời Niên hoàn toàn mềm nhũn ra, vô luận là cơ thể, hay là suy nghĩ, cậu mở rộng chính mình, chật vật đáp lại Liên Thanh,
Giống như nước suối, cũng giống nham thạch.
Trong phòng tràn đầy mùi hương đặc biệt của rượu vang thối, mùi mật hoa và mật ong, còn có quế, đinh hương, hạnh và cam quýt, gỗ mục, trong đầu Thời Niên đều là những từ ngữ liên tục thay đổi này.
Thật ngọt, ngọt quá đi, nấm mốc quý tộc sinh trưởng trên những quả nho được thu hoạch muộn khiến cho những quả nho đầy đặn khỏe mạnh trở nên khô héo thối rữa, nhà nông hát những quả nho này xuống chưng cất thành rượu vang màu vàng kim.
Thời Niên rõ ràng không uống bao nhiêu rượu, nhưng lại cảm thấy mình đã say lắm rồi.
Gáy vẫn còn đang nóng lên, ý thức lại theo va chạm mà càng lúc càng xa, Thời Niên giống như là con thuyền nhỏ đong đưa trong sóng lớn, cậu cố gắng túm cánh tay của Liên Thanh, vội vàng hỏi hắn:
"Rốt cuộc anh có cắn tôi không?"
"Không có," Giọt mồ hôi của Liên Thanh rơi lên người Thời Niên, "Cậu sợ, cho nên tôi không cắn."
"Tôi là ai?" Thời Niên bỗng nhiên nắm tóc Liên Thanh, ép hắn nhìn mình, "Liên Thanh, tôi là ai?"
"Thời Niên." Liên Thanh kéo tay Thời Niên xuống, sau đó hôn cổ tay cậu nói, "Cậu là Thời Niên."