[Abo] Thức Thời

Chương 82



"Tôi muốn biết về cậu, được không?" Liên Thanh mặt đen như đít nồi, hắn mới đến không bao lâu, vốn dĩ dạng hội chợ ẩm thực và rượu này, người có cấp bậc như hắn không cần tới, nhưng dẫu sao lần này là thương hiệu của mình, cho nên Liên Thanh muốn đích thân tới đốc thúc, kết quả mới vào hội trường còn chưa tới lúc gian hàng nhà mình xuất hiện đã nhìn thấy Thời Niên mặc bộ suit mới cắt eo kia môi đỏ răng trắng đứng ở đó, sau đó một người đàn ông nhìn như gấu đi tới bên cạnh cậu, lập tức che lấy cậu.

Liên Thanh đi nhanh vào trong gian hàng, người đàn ông như gấu tay nắm tóc Thời Niên, hung hăng lắm, mà biểu cảm của Thời Niên lại là cười hì hì.

Trước kia không phát hiện Thời Niên có khuynh hướng đó?!

Không bận tâm nhiều, Liên Thanh trực tiếp gõ cái bàn trước mặt, muốn đánh thức đôi cẩu nam —— gấu nam nam.

Gấu xoay người trước, lập tức chắn Thời Niên phía sau.

Khá tốt ngoại hình không bằng mình, trong lòng Liên Thanh thoáng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì căn cứ vào hiểu biết của hắn đối với Thời Niên, Thời Niên là đồ mê trai.

Có điều... hình như mấy lần trước hẹn cậu ra ngoài đều dựa vào ảnh cơ bụng không có mặt...

Liên Thanh căn bản không nghe gấu nam đang nói gì, ánh mắt hắn dừng trên bụng của gấu nam, hắn đang suy đoán bên trong bộ suit rốt cuộc có cơ bụng hay không.

Thời Niên rốt cục vẫn xuất hiện, trên mặt mỉm nụ cười kinh doanh, lần cuối nhìn thấy nụ cười còn là trong cửa hàng đồ lót mấy năm trước.

Thời Niên thấy là Liên Thanh, nhanh chóng thay đổi sắc mặt, cậu xoay người nói với gấu nam một câu để cậu lo, gấu nam mới trợn mắt nhìn Liên Thanh sau đó ngoan ngoãn rời đi.

Liên Thanh thấy vậy quả thực khó chịu.

Thời Niên trên cổ đeo thẻ làm việc, Liên Thanh đưa tay trực tiếp cầm lên nhìn, Thời Niên lập tức đánh rớt tay hắn.



"Các cậu dùng thái độ này đối với khách hàng đó à?!" Liên Thanh kéo ghế ra đặt mông ngồi xuống, "Catalogue của các cậu đâu, tôi xem thử."

Thời Niên không để ý tới hắn, mà đi ra ngoài cửa, đem bảng "Không phận sự miễn vào" để trên quầy danh thiếp ngoài cửa đặt trước mặt Liên Thanh.

"Công ty của các cậu làm chủ yếu về mặt hàng rượu nhập khẩu đúng không? Chúng tôi làm về kinh doanh sản xuất, hoàn toàn không coi là người cùng ngành, nếu cậu nói rượu vang chính là cùng ngành, vậy mỗi một người khách tới đây đều là người cùng ngành của các cậu, dù sao bán nước dừa cũng sẽ không đến đây."

*'Không phận sự miễn vào' raw là 'đồng hành vật nhiễu', Liên Thanh chơi chữ đồng hành (người cùng ngành)

Thời Niên hừ lạnh một tiếng, xoay người lại lấy một lon nước dừa trong tủ lạnh ra để trước mặt Liên Thanh, mở tủ lạnh ra vẫn còn chỉnh tề hai tầng nước dừa.

Liên Thanh: "... Ý là cậu không định nói chuyện với tôi sao?"

"Vậy thì mời anh về nhé." Thời Niên cuối cùng cũng nói chuyện, cậu cầm một tập tài liệu bỏ vào túi xách, sau đó đưa cho Liên Thanh, "Catalogue ở bên trong, anh có thể lấy về từ từ xem, trên đó có danh thiếp, nếu anh muốn có thể gọi vào số điện thoại trên danh thiếp, cậu ta sẽ phụ trách liên hệ với anh, nếu như anh cảm thấy hứng thú với rượu của chúng tôi thì hoan nghênh đến showroom trải nghiệm, nhưng mà showroom tương đối xa, hôm nay giới thiệu đến đây thôi, quý khách có thể đi chỗ khác tham quan, nếu như quý khách muốn khiếu nại tôi cũng có thể gọi vào số điện thoại trên danh thiếp, nhưng thân thiện nhắc nhở quý khách, gọi điện thoại cũng vô dụng."

"Thời Niên, tôi muốn nói chuyện với cậu." Liên Thanh nắm tay Thời Niên nhẹ giọng nói, "Lần trước là tôi hiểu lầm cậu, cho nên tôi mới nói như vậy, cậu đừng tức giận có được hay không?"

"Anh Liên phiền anh buông tôi ra, bây giờ tôi đang làm việc." Thời Niên dùng sức muốn rút tay mình ra, nhưng Liên Thanh nắm rất chặt.

"Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, cậu căn bản không phải đang làm việc." Liên Thanh nắm tay Thời Niên khẽ thở dài một hơi, "Thời Niên, chúng ta trò chuyện một chút được không, chỉ trò chuyện một lát thôi, sẽ không mất nhiều thời gian của cậu."

Tay Liên Thanh đang run, nhưng vẫn nắm chặc làm Thời Niên đau, Thời Niên nhìn thấy lão đại ở phía sau dùng ánh mắt hỏi cậu có cần giúp đỡ không, Thời Niên chần chờ một chút, sau đó nói với Liên Thanh, chỉ có mười phút, hết mười phút mong Liên Thanh đừng tới tìm cậu nữa.

Thời Niên đứng dậy, trực tiếp rời gian hàng đi tới một công viên bên ngoài hội chợ, Liên Thanh cũng đi theo.

Bây giờ đang là buổi trưa, trong công viên không có ai, Thời Niên tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, mà Liên Thanh ngồi bên cạnh cậu.



"Anh nói đi, tôi nghe." Thời Niên không nhìn Liên Thanh, cậu nhìn chiếc xe đạp phía trước mặt vô cảm.

"Cậu nhất quyết phải lạnh lùng như thế sao?" Giọng của Liên Thanh có chút không vui cũng có chút tủi thân.

"Ha." Lời của Liên Thanh khiến Thời Niên khó tránh khỏi cười thành tiếng, "Vậy ý anh là sao? Tôi còn phải hân hoan phấn khích vì anh nói chuyện với tôi sao? Anh Liên có vẻ anh chú trọng bản thân quá rồi đó. Vốn dĩ mười phút tôi cũng không muốn cho anh, là anh cứ nói tôi cho anh cơ hội nói mấy câu, sao tới khi tôi cho anh cơ hội anh lại oán trách, nếu anh cảm thấy thái độ của tôi không tốt, có thể trực tiếp rời đi, tất nhiên bây giờ tôi rời đi cũng không thành vấn đề."

Liên Thanh còn muốn phản bác, nhưng nghĩ lại hôm nay đúng mình tiếp cận trước, thái độ tất nhiên là thấp hơn Thời Niên một bậc, hơn nữa hắn cũng muốn giải thích rõ với Thời Niên, kỳ vọng Thời Niên... kỳ vọng Thời Niên là đồ ngốc vẫn có thể hòa hảo với mình như lúc ban đầu.

Phắc, Liên Thanh cảm thấy đồ ngốc là mình, bằng không cũng sẽ không suy nghĩ không thiết thực như vậy, nếu như người đối diện là Diệu Nhiên, thì hắn còn có chút hy vọng, nhưng người này là Thời Niên, hắn không nắm chắc chút nào.

Chỉ có thể nhắm mắt thử xem.

"Thời Niên, trước tiên tôi giải thích với cậu giải thích một chút, hôm đó tôi không biết cậu hỏi tôi chuyện công ty Tầm Hương là vì xin việc, lúc cậu nói là Diệu An kêu cậu hỏi tôi, tôi cho rằng Diệu An nói chuyện Tầm Hương là —— là công ty của Tang Du nói cho cậu, sau đó cậu ——"

"Sau đó tôi như thế nào đây?" Thời Niên bỗng nhiên ngắt lời Liên Thanh, thật ra cậu vẫn đang nói với chính mình phải bình tĩnh không cần nể mặt gì Liên Thanh cả, hắn không xứng! Nhưng từ đầu cái gọi là "giải thích" của Liên Thanh, cậu quả thực không nhịn được, mặc dù lý do dừng lại mà Liên Thanh nói cậu đã nghĩ tới vô số lần, nhưng cậu theo bản năng vẫn không muốn tin tưởng khả năng xấu nhất.

Nhưng Liên Thanh vừa há mồm đã con mẹ nó là lý do xấu nhất.

"Anh là cảm thấy tôi biết tin về bạch nguyệt quang của anh rồi thì sẽ chạy tới kích thích anh, nói cho anh 'Tôi đã biết rồi tôi con mẹ nó ngầu không?! Là ý này sao?' Anh cảm thấy tôi xâm phạm quyền riêng tư của anh phải không? Chúng ta rõ ràng từ ban đầu đã nói, không hỏi đời tư của đối phương, sau đó tôi công khai làm trái quy tắc, giày xéo tôn nghiêm của anh có phải hay không? Liên Thanh anh là đồ ngu hả? Tôi làm như vậy được lợi ích gì? Tôi hỏi anh rồi sau đó mới 'lên giường với anh thì kích thích hơn sao? Tôi làm thế thân càng thích thú hơn sao?' Bằng không tôi không nghĩ ra tôi còn có những lý do gì khác để gọi cho anh cố ý tìm anh nói chuyện này."

"Thời Niên, thật xin lỗi... Tôi ——" Chân mày Liên Thanh nhíu thành chữ Xuyên, hắn có chút lo lắng muốn giải thích với Thời Niên, nhưng Thời Niên lại một lần nữa ngắt lời hắn.

"Anh cái gì? Trừ chuyện anh nói anh là đồ ngu, còn lại tôi đều không muốn nghe. Ngoài ra tôi rất rất không hiểu nếu anh cảm thấy tôi làm anh mất mặt thì vì sao còn muốn tìm tôi xin lỗi? Anh cảm thấy mình nghĩ tôi thật xấu xa, sau đó phát hiện thật ra tôi không xấu xa như vậy phải không? Vậy tôi nói cho anh biết, tôi là một kẻ xấu xa, anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ như thế ấy, có lẽ tôi còn tồi hơn anh nghĩ nữa, nếu như anh nói nhiều câu xin lỗi như vậy chẳng qua chỉ muốn lên giường với tôi, vậy tôi lại nói cho anh nghe, trước kia hai ta lên giường là tình nguyện, bây giờ tôi không muốn nữa, nghe không? Tôi, không, muốn, nữa! Tại sao không muốn vậy, tôi cũng có thể nói cho anh, do tôi làm thế thân là vì sướng, biết không, s ư ớ n g, sướng á! Bây giờ tôi khó chịu, cho nên hoa cúc ông đây, anh không chịch được, là như vậy đó, anh còn gì muốn nói không?"