Hề Hòa dùng sức muốn rút cánh tay mình lại, phần da lộ ra bị nắm lấy làm cậu có cảm giác buồn nôn, cậu vẫn đang nỗ lực bỏ trốn thế nhưng đã bị nắm lấy vai, một luồn sức mạnh áp đảo cậu xuống giường, dù chăn nệm đều mềm nhưng cậu đột nhiên bị ngã xuống vẫn cảm thấy hơi choáng váng, trong nháy mắt không tài nào thoát ra được, dường như tất cả sự phản kháng đều vô vọng.
Cậu không phải chưa từng gặp qua chuyện này, mà ngược lại cậu đã từng nhiều lần nhìn thấy. Bản thân là một Omega nên luôn bị nhòm ngó. (đọc duy nhất tại Watt @salad-days-06) Cậu lúc 10 tuổi đi mua đồ trên phố Lão Hòe đã bị Beta nam không có ý tốt theo đuôi muốn táy máy tay chân rồi, hoặc đi đâu cũng nhận được nhưng ánh mắt tham lam rõ ràng, hận không thể xuyên qua lớp quần áo mà xâm phạm vào da thịt cậu. Cho nên sau đó, Hề Hòa căn bản không dám ra khỏi nhà nữa, ra ngoài đồng nghĩa với việc có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, mà gặp nguy hiểm thì cơ hội phản kháng của cậu gần như bằng không.
Hề Hòa gần như muốn rơi vào vòng xoáy của ký ức, bỗng nhiên lấy lại can đảm, la to lên một tiếng, điên cuồng mà giãy dụa, một cước đã trúng bụng của Lâm Lĩnh. Anh ta ôm bụng ngã ra, cậu chớp lấy cơ hội muốn chạy ra ngoài nhưng Lâm Lĩnh lại phản ứng rất nhanh, (đọc duy nhất tại Watt @salad-days-06) một phát nắm được mắt cá chân Hề Hòa kéo về phía anh ta. Hề Hòa quơ quào khắp nơi, một tay ôm lấy chân giường, một tay cào lấy tấm thảm nhưng cuối cũng vẫn bị kéo đi. Trông lúc quơ quào, Hề Hòa vớ được cái đèn ngủ, cậu nhanh chóng nắm lấy, mặc kệ đèn còn vướng dây điện, cậu cầm đèn mà nền anh ta, dù cái chụp đèn rớt trúng cậu, cậu cũng không quan tâm.
Chiếc đèn không nhẹ, Lâm Lĩnh bị nện trúng liền ôm đầu, anh ta không hề nghĩ đến một Omega thoạt nhìn yếu đuối lại còn leo núi cả ngày mà vẫn còn có thể giằng co đến vậy. Mắt thấy Hề Hòa sắp thoát được, Lâm Lĩnh bèn lấy một ống thủy tinh trong suốt trong túi ra, vứt mạnh xuống đất.
Ngay lập tức, tin tức tố Alpha nồng nặc lan ra, Hề Hòa liền mềm nhũn cả người, quỳ rạp trên sàn mà run rẩy. Omega bản năng là thuần phục Alpha đã khắc vào trong gen, giờ phút này Hề Hòa hoàn toàn bị công chiếm đến một ngón tay cũng không động đậy được.
Xong rồi. Hề Hòa tuyệt vọng nghĩ.
Tin tức tố trong phòng ngày càng nồng, Hề Hòa đã hoàn toàn ngã trên đất, cuộn người lại không còn sức lực nữa, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.
Trần Thần lúc này chắc còn trên núi, ít nhất cũng phải 1 giờ nữa mới về đến. Bùi Nhược Mộc lại cách xa trăm dặm....Không ai có thể biết chuyện gì sẽ xảy ra trong phòng lúc này....
Ý thức cậu gần như sụp đổ, giống như muốn bay khỏi thân thể, (đọc duy nhất tại Watt @salad-days-06) cậu cũng không còn nhìn thấy rõ nữa, ánh sáng dần tắt, toàn thế giới như chìm dần vào bóng đêm..........