[ABO/VKOOK] Trách Nhiệm Đến Cùng

Chương 15: Đau bụng



Từ chỗ bác sĩ Han trở về, Jeon Jungkook tự mình bôi thuốc lên nơi có những vết đỏ li ti mà bác sĩ Han nói đó là do cậu bị dị ứng với mùi tin tức tố của người khác.

Thường thì rối loạn tin tức tố sẽ không hay xảy ra trừ bẩm sinh. Jeon Jungkook thở dài nhún vai không nghĩ về chuyện đó nữa.

Bụng ăn no, đã tắm rửa sạch sẽ thơm tho, Jeon Jungkook lại bắt đầu nhảy lên giường ôm chăn ngủ mất dạng.

Sáng hôm sau

Mặc dù buổi tối đã ngủ rất sớm nhưng lúc định dậy lại dậy không nổi, cậu lôi cả người từ trên giường đi vào rửa mặt.

Hiện tại là bốn giờ, Jeon Jungkook mặc quân phục chỉnh tề trên tay cầm còi đi ra ngoài sân.

Tiếng còi vang lên 'bíp bíp bíp', những chiến sĩ đã chạy đều xuống xếp thành hàng một cách ngay ngắn.

Chắp hai tay ra sau lưng, hai chân dang rộng 20 xăng ti, Jeon Jungkook đứng giữa sân nhìn đội ngũ chiến sĩ đã ổn định bắt đầu kiểm tra sỉ số trong hàng ngũ của mình, sau đó từng tổ trưởng tổ đội lên báo cáo.

Chờ đến khi xong xuôi, Jeon Jungkook mới bắt đầu giới thiệu bản thân với mọi người.

" Chúng ta lần đầu làm việc với nhau sẽ có rất nhiều điều thiếu sót, nhưng sau này quen rồi thì sẽ không như vậy nữa." Jeon Jungkook nghiêm nghị như một pho tượng đứng đó, cậu dõng dạc nói tiếp:

" Đối với phong cách làm việc của tôi cũng không quá mức nghiêm, nhưng tôi hy vọng khi tôi giao nhiệm vụ thì tất cả các đồng chí đều phải thực hiện một cách nghiêm túc và hoàn thành sớm nhất có thể. Mong các đồng chí sẽ phân biệt được giờ nào cần huấn luyện và giờ nào thì vui đùa. Tôi chỉ có một số ý như vậy thôi. Đồng chí nào có câu hỏi thắc mắc thì có thể hỏi, nằm trong chuyên môn và khả năng của tôi thì tôi sẽ tận lực giải đáp"

Binh đoàn trinh sát tuyến một eo hẹp vai rộng đứng chắp tay sau lưng nghe Jeon Jungkook nói vậy, chỉ đồng thanh nói "Không có"

" Vậy thì chúng ta bắt đầu khởi động"

Làm nóng cơ thể bằng cách mỗi chiến sĩ đều phải hít đất một trăm cái, chạy bước nhỏ năm phút, ép các cơ dãn ra xong, Jeon Jungkook mới hài lòng dẫn mọi người đến bãi tập.

Nơi này phía dưới đều là bùn đất, hai bên là lưới sắt đầy vật nhọn bị rách, ở giữa chỉ chừa lại một con đường nhỏ vừa nửa người nằm.

Đợt huấn luyện này là bắt buộc mỗi chiến sĩ phải vượt qua chướng ngại vật, bò hay lết trên bùn một cách nhanh chóng, tuyệt đối không được chạm đến những tấm lưới sắt ngay bên cạnh. Người nào chạm, không chỉ bị thương mà còn ảnh hưởng đến cả đội bị phạt.

Jeon Jungkook hô bắt đầu thì phân đội trưởng tổ đội một là người thực hiện đầu tiên. Cứ tiếp tục như vậy cho đến khi người thứ năm bước lên, đồng chí chiến sĩ thực hiện động tác trườn trên đất không đúng, Jeon Jungkook đã ngay lập tức giơ tay ra hiệu dừng lại.

Cậu từ trên cao nhìn xuống đồng chí vẫn đang nằm trên mặt đất nói " Mời đồng chí nhắc lại động tác trườn cho tôi nghe"

Thiếu niên vừa nói vừa lặp lại động tác mà bản thân đã được học lý thuyết.

" Vậy đồng chí cảm thấy bản thân mình đã thực hiện đúng động tác không?"

Một câu nói rất bình thường của Jeon Jungkook nhưng lại khiến những người còn lại trong tổ đội đều sợ hãi. Jeon Jungkook nói vậy cứ như chỉ cần làm sai một động tác, bọn họ sẽ lập tức bị đuổi ra khỏi tổ đội trinh sát vậy.

Bởi vì bọn họ là lính mới chưa được đào tạo phải vượt qua chướng ngại vật, tất cả những gì họ học được đều là dựa vào trên lí thuyết, đây coi như là buổi tập đầu tiên của bọn họ với người chỉ huy trưởng Đại úy Jeon Jungkook.

Đồng chí làm sai không dám đáp lại chỉ có thể lắc nhẹ đầu. Người nhìn vẻ bề ngoài rõ ôn nhu, hiền lành thực ra người đó lại càng đáng sợ hơn. Giống như Jeon Jungkook bây giờ chẳng hạn. Mỗi một cái nhíu mày hay cái thở dài của cậu đều mang một cảm giác nặng nề, căng thẳng khiến người khác phải rụt mình lại.

" Hai mũi bàn chân co về trước, dùng sức của hai tay và hai mũi bàn chân nâng người lên và đẩy người về trước, bụng và ngực lướt trên mặt đất, đầu cúi xuống, cằm gần sát địa hình. Đồng chí thực hiện như thế nào? Lực của mũi bàn chân không đủ sức nên lúc di chuyển, mũi chân trượt xuống một đoạn. Giả dụ như trên tay đang cầm súng nhắm mục tiêu mà chân lỡ trượt một đoạn thì sao?"

Thiếu niên chiến sĩ đứng dậy cúi đầu với Jeon Jungkook nói " Xin lỗi đại đội trưởng. Tôi sẽ thực hiện lại"

Mặt trời đã lên đỉnh núi, nắng bắt đầu gắt dần, nhưng các chiến sĩ vẫn hì hục luyện tập trườn bên trong lưới sắt không dám nghỉ ngơi. Đồng phục dính bùn vừa mới khô lại tiếp tục trườn, khiến quần áo bây giờ không nhìn ra được hình thù gì.

Jeon Jungkook đứng ở bên cạnh quan sát, cả người cũng đầy mồ hôi không hề nhúc nhích, miệng vẫn liên tục hô "Tiếp tục dùng lực"

Đợi đến khi cảm thấy hài lòng với từng động tác của các chiến sĩ, Jeon Jungkook mới thổi còi chuyển sang nhiệm vụ khác: Chiến đấu dưới nước.

Jeon Jungkook đứng sẵn trong hồ nước nhân tạo được chia làm hai ngăn, hướng dẫn các chiến sĩ cách thức thoát thân khi gặp nguy hiểm. Phía bên trên được phân công hai chiến sĩ phun nước tạo thành mưa.

" Đầu tiên, chúng ta sẽ chia ra hai bên. Các chiến sĩ đầu bên kia sẽ chờ tiếp ứng. Trong hồ nước này có lỗ thoát thân, lúc chui vào tuyệt đối không được giành nhau, điều đó không những không thoát được mà còn làm hại đến đồng đội. Tất cả nghe đây, mệnh lệnh là trên hết, cho dù có chết cũng phải nghe theo mệnh lệnh của người chỉ huy. Đã rõ chưa?"

" Rõ!"

Hướng dẫn động tác xong, Jeon Jungkook làm mẫu một lần cho các chiến sĩ quan sát. Jeon Jungkook bơi một cách nhanh nhẹn chui vào trong lỗ thoát nước được người đầu bên kia kéo ra. Cả bơi và tới nơi chưa đến một phút.

Đầu tóc ướt Jeon Jungkook nhịn không được vuốt lên trên, để lộ vầng trán cao, sống mũi thẳng cùng đôi môi anh đào mím lại, giọt nước hai bên thái dương chảy xuống khuất dạng sau lớp quân phục trên cổ. Tóc vuốt lên phơi bày hết những góc cạnh đẹp trên khuôn mặt cậu, bộ quân phục dán sát vào người, ôm lấy đường cong cơ thể thon dài, mềm mại của cậu.

Đám chiến sĩ Alpha nhìn động tác vuốt tóc của Jeon Jungkook đều đứng sựng lại, hít thở đầy khó khăn. Jeon Jungkook trong trạng thái này thật sự vừa quyến rũ vừa lạnh lùng, làm trái tim bao người đập thình thịch vì vẻ đẹp và khí chất của cậu.

Jeon Jungkook không hề nghĩ đến mọi người đối với mình có cái nhìn khác, cậu vuốt mặt một cái, thổi còi một cái bíp, lôi hết hồn của đám chiến sĩ về lại cơ thể.

Và tự đó có thêm lời đồn: Đội trinh sát tuyến 1 có Alpha đầy nghiêm khắc nhưng là một mỹ nhân.

Luyện tập cho tới giờ cơm trưa, Jeon Jungkook mới cho người giải tán.

Buổi chiều tiếp tục huấn luyện chạy 10 kilomet, cõng trên lưng balo nặng hai mươi kí.

Jeon Jungkook cùng với mọi người chạy vòng quanh sân để tiện giám sát, đồng thời cũng muốn thử xem thể lực của mình có chịu nổi hay không. Cậu ngoài cõng balo nặng trên lưng gấp đôi binh sĩ, mà trên bắp chân còn cột thêm hai bao cát nặng mỗi bên mười kí để chạy.

Cứ như vậy một tổ đội 12 người tính thêm Jeon Jungkook là 13 người tiến hành chạy đồng loạt. Jeon Jungkook dù trên lưng mang nặng hơn người khác nhưng cậu vẫn chạy dẫn đầu, giữ khoảng cách khá xa với đám Alpha vẫn chưa có kinh nghiệm chạy dã chiến như mình.

Chờ đến khi chạy xong, mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo như vừa mới tắm xong, hô hấp Jeon Jungkook đã bắt đầu dồn dập khó thở, cậu chống tay lên đầu gối cau mày nghỉ một phút, cởi hết những thứ trên người ra bắt đầu khởi động căng cơ. Đám người chạy theo sau Jeon Jungkook mệt lả nằm trên mặt đất thi nhau hít thở để lấy không khí.

Chờ đến khi sự khó chịu đã tiêu tan hơn một chút, Jeon Jungkook nhíu mày thổi còi chỉ vào đám người chạy xong mà nằm la liệt trên đất, cậu lạnh giọng mắng " Người nào đang nằm trên mặt đất, trực tiếp đứng dậy chạy 10 vòng cho tôi."

" Ở trong quân đội ba năm mà không biết những điều cơ bản nhất thì tốt nhất nên cút về nhà hết"

12 người mà hơn 8 người bị phạt, bọn họ không dám ho he nửa lời vì biết mình làm sai.

Giải tán xong, Jeon Jungkook bắt đầu cảm thấy bản thân có chút không ổn. Cậu ôm bụng dưới, nhíu mày đi thẳng về phía trại của quân y.

Vừa thấy bác sĩ Han thì Jeon Jungkook đã không gắng gượng được nữa, nằm phịch trên đất khó khăn thở gấp.

" Chuyện gì xảy ra?" Bác sĩ Han hốt hoảng không kém, kéo Jeon Jungkook nằm trên giường bệnh.

Thấy Jeon Jungkook liên tục rên rỉ ôm lấy bụng, tay bác sĩ Han không nhịn được run lên " Cậu bị gì vậy?"