[ABO/VKOOK] Trách Nhiệm Đến Cùng

Chương 37: Ngoan!



Đến chập tối, Jeon Jungkook vừa tắm rửa xong thì phía bên ngoài đã có tiếng gõ cửa, cậu vừa lau tóc vừa đi ra ngoài mở cửa thì nhìn thấy bác Hong đầu bếp cầm đồ ăn trên tay.

" Đồ ăn của Thiếu tướng" Đưa cho Jeon Jungkook hộp bento ba tầng vừa nói.

Ông nhìn thấy Jeon Jungkook ban đầu có chút kinh ngạc nhưng ông nhanh chóng thay đổi sắc mặt bình thường trở lại, với kinh nghiệm lâu năm cùng những tin đồn mà ông nghe được trưa nay, có lẽ đây là Đại úy Jeon đi? Vậy ra Kim Taehyung thật sự có quan hệ rất tốt với vị Đại úy này? Còn dặn ông chuẩn bị đồ ăn đầy chất dinh dưỡng nữa.

Jeon Jungkook nhận lấy rồi cảm ơn đầu bếp Hong.

Thức ăn đặt trên bàn, Jeon Jungkook nhìn một hồi nhớ lại Kim Taehyung nói khuya sẽ về, cậu một mình ở trong phòng có chút trống trải. Vốn muốn đợi cùng ăn chung với Kim Taehyung nhưng hắn đã dặn cậu phải ăn trước, nếu như bây giờ cậu mà không ăn, Kim Taehyung chắc chắn sẽ rất giận. Nghĩ như vậy, Jeon Jungkook buồn buồn mở hộp thức ăn ra, món hôm nay có cơm, mực dồn thịt sốt cà, súp cua trứng cút và canh khổ qua sườn. Tất cả những món này đều là Kim Taehyung tự mình dặn dò đầu bếp làm riêng cho Jeon Jungkook.

Nhìn một đống đồ ăn được bày sẵn trên bàn, Jeon Jungkook động đũa từ món mực trước, mùi không tanh cậu có thể ăn được. Vốn tưởng rằng ăn xong sẽ để dành món ngon cuối cùng ăn sau, vậy mà Jeon Jungkook không thể ngờ đến món súp cua vì để nguội mà có mùi tanh thoang thoảng, Jungkook vừa ăn đến miếng đầu tiên đã che miệng chạy đến bồn rửa tay nôn thốc nôn tháo, nôn đến quặn thắt cả bụng.

Jeon Jungkook dường như đã quên mất hiện tại bản thân mình vẫn còn trong thời kỳ ốm nghén, bây giờ cậu bị nó hành hạ lần nữa đến chết đi sống lại.

___

Kim Taehyung được Thượng tướng gọi đến có việc, hắn biết là ông đã nghe được chuyện gì đó mới muốn gặp hắn. Bước vào phòng làm việc của Thượng tướng, Kim Taehyung gọi một tiếng:

" Ba!"

" Ừ. Ta gọi con đến đây có hai việc muốn hỏi" Thượng tướng Kim không hề vòng vo mà vào thẳng vấn đề.

Kim Taehyung gật đầu như muốn nói ông cứ hỏi đi.

" Việc thứ nhất ta nghe ông nội của con nói là con muốn chuyển công tác? "

Kim Taehyung điềm tĩnh, gật đầu nói " Vâng ạ. Nơi này quá xa, con muốn trở về thành phố làm, gần nhà cũng tiện nữa"

Thượng tướng Kim tuy thắc mắc rất nhiều về chuyện chuyển công tác đột ngột của Kim Taehyung, ông biết hắn không phải vì lí đường xa mà muốn chuyển, Kim Taehyung sống ở đây đã hơn mười năm, đây giống như là ngôi nhà thứ hai của hắn vậy, nếu như không phải là chuyện quá nghiêm trọng thì hắn nhất định sẽ không đề nghị chuyển về thành phố...tuy nhiên, nói thì nói vậy nhưng Thượng tướng Kim lại không xoáy sâu hỏi hắn nguyên nhân.

Con trai ông là một người không những giữ chữ tín, còn rất kín miệng, muốn moi thông tin từ trong miệng hắn quả thật còn khó hơn chuyện lên trời. Thượng tướng Kim không muốn bản thân mất mặt nên giả vờ như mình đã tin cái lí do đó của hắn.

" Chuyển đến gần nhà như vậy cũng tốt. Mẹ con đỡ phải ngày nào cũng khóc lóc nói nhớ con"

Thật ra nhớ con là một phần, phần trọng yếu nhất chính là giục hắn mau mau lấy vợ thôi, tuổi không còn nhỏ nữa.

Kim Taehyung lúc này đột nhiên có dấu hiệu bồn chồn không yên, hắn cau mày không biết là có chuyện gì xảy ra, trái tim trong ngực liên tục co thắt lại vừa đau vừa âm ỉ.

Thượng tướng Kim tưởng rằng hắn bắt đầu không kiên nhẫn với mình, ông cau mày hắng giọng hỏi nốt chuyện bản thân thắc mắc nhất " Con với Đại úy Jeon là có chuyện gì mà để mọi người trong quân doanh đều đồn đại rầm rộ như vậy?"

Kim Taehyung trong lòng đang lo lắng không biết vì sao bản thân lại có biểu hiện khác thường, nghe Thượng tướng Kim hỏi thế, hắn không hề hốt hoảng với việc bị người trong nhà biết được chuyện này, hắn nói " Con với cậu ấy có quan hệ rất tốt, nhưng mà chuyện này con sẽ tự mình giải quyết được, ba không cần lo lắng. Bây giờ, thưa ba! Con xin phép về trước"

Không đợi ba Kim kịp gật đầu, Kim Taehyung đã gần như xông thẳng ra ngoài gấp gáp bước đi, những sải bước dài ngày một nhanh hơn và cuối cùng là hắn đổi thành chạy. Thiếu tướng Kim hơn 33 năm luôn điềm tĩnh cuối cùng cũng không thể giữ được sự bình tĩnh vốn có của bản thân, hắn vì sự co thắt nơi đầu tim mà lo lắng Jeon Jungkook xảy ra chuyện gì đó, vì vậy hắn đã chạy, chạy một mạch về tới kí túc xá của mình.

Đứng ở trước cửa, nghe trong phòng tắm có tiếng nôn, quả nhiên là thế. Kim Taehyung cau mày đi vào trong, nhìn Jeon Jungkook nằm nhoài lên bồn rửa tay mà mặt mũi xanh xao, mệt mỏi thở hổn hển.

Jeon Jungkook nôn đến cả người xụi lơ, cậu cảm thấy rất đau, rất bất lực, bị cơn ốm nghén hành hạ nó còn ghê hơn cả việc cậu nằm úp sấp bắn súng như lúc trưa. Jeon Jungkook ở một mình trong này vật lộn, cậu bây giờ rất rất muốn Kim Taehyung xuất hiện ngay lúc này, cậu cần Kim Taehyung, rất cần hắn, bởi vì cậu tin rằng chỉ có hắn mới có thể xoa dịu được sự khó chịu trong người cậu.

Ngay khi Jeon Jungkook lười biếng không muốn động nữa thì tiếng cửa phòng đột nhiên mở ra, Jeon Jungkook nhìn người đàn ông mà mình vẫn luôn chờ, đôi mắt phủ đầy nước liền lóe lên, cậu thều thào gọi một tiếng " Thiếu tướng!" đầy ủy khuất cùng làm nũng.

Jeon Jungkook dùng hết sức lực cuối cùng còn sót lại của mình, chủ động nhào vào trong lòng Kim Taehyung. Hai tay câu lấy cổ Kim Taehyung thật chặt, cả người dường như đều dính vào người Kim Taehyung không kẽ hở, bởi vì chênh lệch chiều cao cho nên Jeon Jungkook chỉ có thể nhún chân mới ôm được hắn.

Tiếp được người trong lồng ngực, Kim Taehyung xốc cậu ôm lên, chân Jeon Jungkook vòng qua thắt lưng hắn kẹp chặt. Kim Taehyung phóng tin tức tố để làm dịu cơn khó chịu của Jeon Jungkook, vừa vuốt ve mái tóc đến tấm lưng mảnh khảnh của người trong lòng dịu dàng dỗ dành "Ngoan! Không khóc nữa"

Jeon Jungkook không hề phát ra tiếng khóc nhưng Kim Taehyung biết cậu vừa thấy mình xuất hiện đã rơi nước mắt, bởi vì không muốn hắn nhìn thấy nên Jeon Jungkook mới chủ động ôm lấy hắn để che giấu. Kim Taehyung không vạch trần, hắn biết Jeon Jungkook bây giờ thật sự rất khó chịu, chỉ cần hắn về trễ một chút nữa thôi có phải Jeon Jungkook sẽ vì kiệt sức mà ngất xỉu trong phòng tắm hay không?

Kim Taehyung ngay lúc này cảm thấy rất buồn bực, rất giận bản thân mình vì không thể san sẻ với Jeon Jungkook về những cái mà cậu phải chịu đựng. Jeon Jungkook bị biến đổi gen chỉ rơi nước mắt một lần liền thôi, Jeon Jungkook bị thương nhưng không hề khóc nháo nhưng Jeon Jungkook vì bị cơn ốm nghén hành hạ mà khóc đến đáng thương như vậy, khiến cho Kim Taehyung càng khó chịu hơn cậu gấp trăm lần.

Ôm Jeon Jungkook ngồi lên đùi mình, lại rót một ly nước cho cậu xúc miệng, lúc này Kim Taehyung mới ôn nhu lau nước mắt trên má cậu, dịu giọng " Được rồi. Ngoan nào, đừng khóc nữa, khóc sẽ không tốt cho sức khỏe. Bây giờ còn thấy khó chịu chỗ nào hay không?"

Jeon Jungkook vùi mặt vào trong ngực Kim Taehyung vừa gật đầu đáp lại hắn. Không nhận được câu trả lời mình muốn hỏi, Kim Taehyung cũng không hề tức giận mà vỗ vỗ lưng Jeon Jungkook giống như đang ru em bé ngủ, im lặng chờ cậu bình tĩnh lại.

Mùi hương của tin tức tố giúp cho Jeon Jungkook bớt đi cảm giác khó chịu và sự bất an trong lòng, cậu được người đàn ông vuốt ve thoải mái liền nằm im một cục như vậy thả lỏng người dựa vào lòng Kim Taehyung. Chờ đến khi trong bụng lại bắt đầu réo lên vì đói bụng, bởi lẽ những thứ cậu đã ăn qua đều nôn ra hết rồi nên bây giờ cậu cảm thấy rất nhạt miệng muốn ăn thứ gì đó chua chua.

" Thiếu tướng!" Ở trong lồng ngực ấm áp của người đàn ông, Jeon Jungkook dùng giọng điệu nhỏ xíu để gọi. Ngón tay vì căng thẳng mà bất giác làm nhàu chiếc áo trên ngực Kim Taehyung.

" Hửm?" Kim Taehyung cúi đầu xuống thấy Jeon Jungkook đang ngước mặt lên nhìn mình với ánh mắt vừa đáng yêu vừa làm nũng.

" Muốn ăn ô mai có được không ạ?" Chớp mắt đòi người đàn ông, Jeon Jungkook quả nhiên không cần luyện tập cũng có thể thành thạo làm nũng khiến người đối diện không thể không đồng ý với lời đề nghị của mình.

Jeon Jungkook muốn ăn ô mai mà hắn lại không dặn người trong đội hậu cần mua giúp, Kim Taehyung thoáng cau mày nhìn Jungkook với vẻ mặt bất đắc dĩ " Bây giờ tôi không có ô mai, em ăn yaourt nhé. Ngày mai tôi sẽ nhờ đội hậu cần mua cho em"

" Vâng ạ" Jeon Jungkook gật đầu ngồi ngay ngắn trên ghế chờ Kim Taehyung mang yaourt đông lạnh đến.

Kim Taehyung trở lại với trên tay là một ly yaourt trắng tinh, hắn để lên bàn rồi kéo Jeon Jungkook lại ngồi xuống đùi mình, tiếp tục công việc quen thuộc đó là: Đút ăn cho bạn nhỏ Jeon.