[ABO/VKOOK] Trách Nhiệm Đến Cùng

Chương 47: Dỗ thiếu tướng



Khi xe vừa chạy vào cổng Kim gia, Jeon Jungkook cũng đã cất điện thoại đi, cậu bây giờ không có tâm trạng để ăn uống. Đang lúc ngẩng đầu lên thì thấy thân ảnh quen thuộc trên người mặc bộ thể thao màu đen, khuôn mặt vốn dĩ đã rất ít cười nay càng đáng sợ hơn.

Jeon Jungkook theo bản năng nhìn sang mẹ Kim, thấy bà cũng không khác gì mình, rất sợ Kim Taehyung thật sự nổi điên.

Kim Tae Hyeon đầy chắc nịch an ủi " Bé ngoan! Không sao đâu, chị đảm bảo Taehyung sẽ không làm gì em cả"

Kim Tae Hyeon nhớ lại ngày hôm qua Kim Taehyung cũng tức giận, nhưng khi nhắc tới Jeon Jungkook hắn liền thu liễm lại sắc mặt đen thui đó, cho nên cô dám khẳng định Kim Taehyung chỉ giận trong lòng, còn định làm gì Jeon Jungkook thì sẽ không. Nếu như hắn muốn mắng hoặc là cảnh cáo Jungkook giống như cảnh cáo cô út thì hắn đã không gọi điện gián tiếp cho mẹ Kim.

Không gọi điện cho Jungkook là bởi vì sợ bản thân mình nhịn không được cất cao giọng sẽ làm cho Jeon Jungkook nghĩ nhiều mà tổn thương, khiến cậu bồn chồn không yên, như vậy thì sẽ không tốt cho sức khỏe của cậu.

Jeon Jungkook biết Kim Taehyung sẽ không nóng giận với mình, thế nhưng là một Omega đã bị đánh dấu thì vẫn luôn theo bản năng sợ sệt Alpha nhà mình.

Được tiếp thêm sức mạnh, Jeon Jungkook bước xuống xe đầu tiên, cậu mở cửa ra cho hai người phụ nữ xong thì dẫn đầu đi trước.

Kim Taehyung đang đứng ở trước sảnh chính, vừa nhìn thấy Jungkook đã bước lên bậc cửa an toàn, hắn liền cau mày quay đầu bước đi, không thèm nhìn Jeon Jungkook lấy một cái.

Kim phu nhân vẫn còn đang sợ Kim Taehyung sẽ trách mình khi để Jeon Jungkook rơi vào thế nguy hiểm, bà ở ngay trước mặt chứng kiến còn sợ chứ huống gì Kim Taehyung ở nhà chỉ xem qua đoạn video.

Jeon Jungkook thấy người không để ý đến mình, cậu cắn môi bước một nhanh hơn, ngay khi Kim Taehyung tới chân cầu thang thì bất chợt dừng lại, hắn không quay đầu nhưng vẫn giơ tay ra sau muốn Jeon Jungkook nắm lấy tay mình.

Mặc dù rất tức giận nhưng Kim Taehyung vẫn lo lắng Jungkook đi cầu thang sẽ bị vấp, cho nên hắn chỉ còn cách làm vẻ mặt đen thui 'bằng lòng mà không bằng mặt' với Jeon Jungkook.

Vươn tay cho người dắt lên lầu, suốt buổi cũng chẳng ai chịu mở lời trước. Mẹ Kim và chị gái ở dưới lầu nhìn hai bọn trẻ đang giận nhau mà vẫn dắt nhau đi như không có gì, hai người họ không biết là nên khóc hay nên cười nữa.

Tới đầu cầu thang, Kim Taehyung đã tự động tách ra đi một mạch vào phòng mà chưa để Jeon Jungkook kịp thời phản ứng. Jeon Jungkook ngơ ngác nhìn bàn tay vừa mới bị người đàn ông nắm lấy vẫn còn hơi ấm, cậu siết chặt nắm tay bước vào. Kim Taehyung đang giận cậu, nếu cậu không nói gì đó thì rất có thể hắn sẽ không thèm quan tâm đến cậu nữa, như vậy thì người thiệt thòi nhất sẽ là cậu.

Lẽo đẽo theo sau Kim Taehyung đi vào, nhìn tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, trong đầu Jeon Jungkook đột nhiên hiện ra hai chữ 'tủi thân'. Kim Taehyung đang tủi thân vì không thấy cậu dỗ?

Jeon Jungkook nghĩ vậy, trong lòng không còn căng thẳng nữa, cậu tiến lại gần từ phía sau ôm lấy thắt lưng Kim Taehyung, đầu tựa lên vai hắn, làm nũng gọi " Anh Taehyung!"

Bất ngờ bị ôm, Kim Taehyung không nói gì cũng không vùng vẫy thoát ra, để mặc cho Jeon Jungkook cứ như vậy tựa lên lưng mình.

Dụi đầu lên lưng hắn đầy hối lỗi " Em sai rồi! Sau này em sẽ không lo chuyện bao đồng mà quên mất bản thân nữa"

" Ngài đừng tức giận có được không?"

Kim Taehyung ở đằng trước nghe Jeon Jungkook nói thế, hắn đã nguôi giận một chút, tuy nhiên vẫn muốn cho Jeon Jungkook một bài học để sau này cậu không còn tái phạm nữa.

Hắn biết với tính cách của Jeon Jungkook hay là bản thân hắn, hắn thấy cũng sẽ xông vào, nhưng hắn sẽ lựa chọn cách an toàn hơn, chứ không phải nhảy qua giống Jeon Jungkook đã làm. Nếu như thân thủ của cậu không tốt, thì người đầu tiên ngã xuống bị thương chính là cậu, còn người lo lắng như đang ngồi trên đống lửa không ai khác ngoài Kim Taehyung hắn.

Jeon Jungkook không biết hắn đã lo lắng như thế nào khi thấy bác sĩ Han gửi tin nhắn cho mình, thấy đoạn video Jeon Jungkook không màng nguy hiểm đánh nhau với tên trộm, thấy được tên trộm suýt chút nữa đã đá trúng Jeon Jungkook, ngay tại đoạn này trái tim Kim Taehyung giống như bị tê liệt ngay phút chốc vì sợ hãi cậu sẽ xảy ra chuyện. Lúc đó trong đầu hắn đã nghĩ nếu như Jeon Jungkook bị thương thì hắn sẽ như thế nào? Có thể sẽ điên lên tức tốc chạy tới, hận không thể đánh cho gã trộm đó một trận nhừ tử... Cuối cùng, Jeon Jungkook không sao cả, trái tim treo lơ lửng trên đầu ngọn tháp của Kim Taehyung cũng trở lại nơi lồng ngực một cách an toàn, hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ không tức giận đối với cách giải quyết của Jeon Jungkook.

Jeon Jungkook không biết Kim Taehyung lo lắng cho mình nhiều cỡ nào, cũng không biết trong phút chốc xem đoạn video ngắn đó hắn đã có suy nghĩ sẽ chạy đến đập cho tên trộm một trận, cậu không nghe thấy Kim Taehyung đáp lại liền có chút sợ rằng Kim Taehyung thật sự sẽ không còn quan tâm đến mình.

Tay vòng qua thắt lưng của Kim Taehyung bỗng siết lấy, Jeon Jungkook cắn môi hít hít mũi dỗ Kim Taehyung theo cách khác chính là dọa hắn.

Cậu dùng giọng điệu run rẩy giả vờ nói " Anh Taehyung...em thấy khó chịu"

Ngay lập tức, Kim Taehyung vốn còn đang chờ Jeon Jungkook sẽ nói gì tiếp theo liền quay đầu sang, nắm lấy hai vai Jeon Jungkook, hai hàng chân mày cũng vì câu khó chịu của Jeon Jungkook mà nhíu lại.

" Khó chịu chỗ nào? Có phải bị thương ở đâu đó không?"

Jeon Jungkook thấy hắn lo lắng cho mình, cậu lắc đầu nắm lấy bàn tay đang đặt trên vai, kéo xuống vị trí trái tim mình nói " Ngài không quan tâm đến em, nơi này của em sẽ rất khó chịu"

Kim Taehyung thấy cậu không sao, liền thở phào nhẹ nhõm, hắn khàn khàn mở miệng " Lần sau không cho phép em hành động thiếu suy nghĩ như vậy"

Jeon Jungkook gật đầu coi như đã ghi nhớ, cậu giơ hai tay về phía Kim Taehyung đòi được ôm.

Thanh niên 24 tuổi lúc ở trước mặt người đàn ông 33 tuổi, liền bị hắn xem là một đứa con nít cần phải được chăm sóc từ đầu đến chân, cho nên đối với việc Jeon Jungkook làm nũng đòi ôm như vậy, Kim Taehyung lại không thấy cậu ấu trĩ, mà hắn thậm chí còn nghĩ đây là điều hiển nhiên.

Kim Taehyung cúi xuống để cho Jeon Jungkook thuận lợi ôm lấy cổ mình, hắn đỡ lấy eo Jeon Jungkook nâng lên, một tay bế cậu đi về phía trước. Jeon Jungkook cười khúc khích vì biết rằng Kim Taehyung đã không còn tức giận nữa.

Trong lúc di chuyển thì bỗng nhiên từ trong túi quần của Jeon Jungkook rớt ra một tấm danh thiếp, Kim Taehyung đồng thời ôm cậu cúi người nhặt lên.

" Là vị cảnh sát em mới quen lúc nãy, anh ta cảm ơn em vì đã giúp mình bắt trộm đó" Jeon Jungkook hào hứng kể với hắn.

Kim Taehyung nhìn cái tên được in trên danh thiếp, khuôn mặt vốn dĩ còn đang ôn nhu liền chuyển thành lạnh, hắn không nghe Jeon Jungkook nói, chỉ chăm chăm nhìn vật trong tay thật lâu cho đến khi tấm danh thiếp bị bóp méo đến không nhìn ra hình thù gì. Tiêu hủy được rồi, Kim Taehyung vung tay ném nó vào trong sọt rác nơi góc phòng một cách chuẩn xác.

Jeon Jungkook thấy tấm danh thiếp không cánh mà bay, cậu nhăn mũi ngồi lên đùi Kim Taehyung, nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của hắn hỏi " Sao ngài lại làm vậy?"

Kim Taehyung chạm trán mình lên trán Jeon Jungkook, bất đắc dĩ lên tiếng " Từ nay không cho phép em đi ra ngoài quen thêm người khác. Em là của mình tôi, người khác đừng hòng tơ tưởng đến"

Jeon Jungkook cười cười vì những lời mà Kim Taehyung, cậu nói " Danh thiếp thôi mà, em cũng không có ý định gọi điện làm quen nha"

" Dù là thế, nhưng tôi rất không vui khi em cầm thứ đồ của người đàn ông khác đưa cho mà không phải tôi"

Trước đây Jeon Jungkook không hề tin Alpha một khi đã đánh dấu bạn đời của mình, sẽ càng trở nên chiếm hữu hơn, đặc biệt là Alpha cao cấp sẽ càng chiếm hữu mãnh liệt hơn Alpha bình thường, bây giờ thấy Kim Taehyung như vậy, Jeon Jungkook hoàn toàn tin rồi. Kim Taehyung không chỉ muốn cậu là của riêng mình, thậm chí còn ghen tuông đến mức không cho cậu cùng người khác tiếp xúc, không cho cậu nhận đồ của người khác vì nghĩ rằng họ có ý xấu, có ý muốn giành cậu với mình.

Jeon Jungkook lựa chọn xuống nước trước, cậu hôn lên môi người đàn ông một ngụm bảo " Được! Lần này em nghe ngài, nhưng trước khi vò nát thứ gì đó, ngài nhất định phải nói với em một tiếng, nếu không em cũng sẽ tức giận"

Được ban tặng một nụ hôn, sự khó chịu trong lòng Kim Taehyung liền bay mất sạch, hắn nhanh chóng bắt lấy cánh môi non mềm của thiếu niên gặm cắn, liếm láp khắp nơi trong khoang miệng Jeon Jungkook đầy vui vẻ.

Jeon Jungkook bị hôn đến choáng váng, cậu ư hử rên nhẹ vì thiếu dưỡng khí, lúc bấy giờ Kim Taehyung mới hài lòng buông tha cho cậu, sợi chỉ bạc kéo dài một đoạn khi cả hai tách ra, Kim Taehyung vươn tay lau đôi môi sưng đỏ ướt át của Jeon Jungkook một cái, hắn hôn lên chóp mũi cậu, đến hai đôi mắt sáng long lanh và cuối cùng là dừng lại ở trên trán cậu, khàn giọng:

" Nếu như sau này có gặp người nào tự xưng là cảnh sát, em tuyệt đối đừng cùng bọn họ tiếp xúc. Nhất định phải tránh xa, có nhớ kĩ chưa?"

Jeon Jungkook không hỏi nguyên do, cậu gật đầu đáp lại " Nhớ kĩ rồi ạ"