Vào đầu đông, trời tối rất nhanh, dù đã cố gắng nhưng Kỷ Diệu vẫn về sau 22 giờ.
Sau khi nhập mật mã rồi vào nhà, nhìn căn biệt thự tối tăm không chút ánh sáng, có lẽ người kia chưa về. Thay dép đi trong nhà, cậu bật đèn lên, ánh sáng chói mắt lập tức phủ kín từng ngóc ngách, mọi thứ vẫn một mảnh trầm lặng.
Kỷ Diệu làm tạm một bát mì, đoán chắc người kia ăn ở bên ngoài nên không cần thiết phải nấu nướng làm gì. Định bụng ăn xong làm nốt chỗ bài tập trên trường nhưng điện thoại bên cạnh 'ting' một tiếng, tin nhắn loé sáng trên màn hình.
"Qua Đình Hầu đón tôi."
Cậu nhíu mày nhìn qua, rồi biết thân biết phận mà thay quần áo, đi đoạn ra đầu đường đón taxi đến quán bar đưa tên kia về.
Tất cả đều nằm trong thỏa thuận, không thể tránh được.
Đình Hầu là quán bar nổi tiếng ở Thượng Hải, nơi tụ điểm ăn chơi của cậu ấm cô chiêu hay đến. Alpha, Omega trước khi vào đây đều phải kiểm tra cẩn thận, tránh xảy ra những tình huống có thể làm xấu mặt gia tộc. Tuy thế, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, bên ngoài có thể biết được bao nhiêu
Là một beta, Kỷ Diệu dễ dàng được cho vào mà không cần kiểm tra. Bảo an và tiếp tân ở đây đã quá quen mặt với cậu, nhìn thấy là chỉ tên phòng của tên kia cho cậu.
Cậu mặt lạnh đi qua sân khấu đang nhảy nhiệt tình giữa quán, tiếng ngả ngớn, tiếng rít gào, âm thanh hỗn tạp bị bỏ lại phía sau. Bước chân trầm ổn dừng lại cửa phòng Vip 03, tuy nơi này cách âm tốt nhưng vẫn lọt ra những tiếng kêu đáng thẹn bên trong.
Cậu không hề có hứng đi vào, dứt khoát lấy điện thoại ra gọi hắn. Chuông kêu một lúc lâu thì đầu dây bên kia mới bắt máy.
"Cái gì?"_ Chất giọng nghe hơi khàn, có vẻ đã ngà ngà say.
"Tôi ở trước cửa phòng, tự mình đi ra đi."
Bên kia có vẻ hơi sững lại, trước khi cúp máy, cậu nghe rõ tiếng cười nhạo tuy nhỏ của hắn. Âm thanh nhạc DJ vẫn đinh tai nhức óc bên cạnh, mùi khói thuốc cùng nhiều loại phenomenon trộn lẫn cùng chỗ khó thở vô cùng.
Là beta không thể ngửi thấy chất dẫn dụ như Alpha hay Omega được, nhưng hỗn hợp mùi nồng này vẫn cứ thế xộc thẳng lên não cậu. Tưởng chừng như sắp mất kiên nhẫn bỏ đi, cuối cùng cánh cửa phòng cũng mở ra.
Tống Hạo Kình đứng trước mặt cậu, nhìn qua là thấy đã uống không ít, phản ứng hơi chút chậm chạp. Hắn cao hơn cậu nửa cái đầu, ánh mắt hơi híp lại từ trên nhìn xuống. Tiếng ồn ào không ngớt từ trong phòng vọng ra cũng không lấp đi được cái giọng mỉa mai đáng ghét kia.
"Anh trai yêu quý của tôi đến rồi à! Nhanh quá luôn."
Kỷ Diệu không có tâm trạng giỡn với hắn, thấy người thì lập tức quay lưng đi.
"Cậu tự biết mà theo."
Có vẻ tên kia thực sự uống quá nhiều, đi theo được 3, 4 bước đã ngã ra bên tường nôn mửa liên tục. Nhìn cái cảnh này suốt, cậu vô cảm luôn. Đợi khi hắn ngừng mới đến kéo người dậy lôi khỏi đây.
Khi về được đến nhà thì cũng gần 23 giờ rồi. Cậu để hắn xuống ghế sofa phòng khách, rồi vào mang canh giải rượu ra. Tống Hạo Kình uống xong, trông có vẻ tỉnh hơn. Cậu muốn về phòng mình nhưng vừa bước được một bước, đã bị gọi lại.
"Từ chút, rửa chân cho tôi đã."
Kỷ Diệu liếc nhìn kẻ trên sofa, đi vào nhà tắm tầng 1 lấy chậu nước.
Nước ấm ngâm chân khiến đầu óc thư giãn hơn hẳn. Tống Hạo Kình giãn lông mày, theo thói quen hưởng thụ điều hiển nhiên này. Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn người dưới chân đang cúi đầu chăm chú.
Một đứa con hoang bên ngoài mặt dày vào Tống gia, đã thế còn chỉ là beta vô dụng. Từ nhỏ đã bị hắn chèn ép, chịu nhiều ấm ức như vậy cũng không có vẻ gì khuất nhục.
Hắn nhấc chân khỏi chậu nước, bất ngờ đá vào bả vai đối phương khiến đối phương ngã về phía sau.
"Tránh ra, tôi buồn ngủ rồi."
Nói xong chẳng để ý sắc mặt của người khác, khoan khoái đi lên lầu 2.
Kỷ Diệu trầm mặc ngồi nguyên tư thế bị đạp ngã vừa rồi, cho đến khi nghe thấy tiếng đóng mở trên lầu 2, cậu mới bình tĩnh đứng lên cất thau nước.
Về phòng mình, cậu thay áo sơ mi đã bị ướt bẩn một bên bả vai ra, cứ đứng trước gương nhìn mình chằm chằm. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng chuông reo của điện thoại, cậu mới hoàn hồn trở lại.
Giờ này gọi, chỉ có người kia thôi.
Một chất giọng nữ lạnh lẽo từ đầu dây bên kia: "Hạo Kình về rồi chứ?"
Cậu mím môi: "Vâng."
Trước khi cúp máy, không quên nhắc thêm một câu: "Chăm sóc nó cho tốt vào, đó là trách nhiệm của cậu, đừng quên."
Tiếng tút tút máy móc vang dài trong căn phòng. Cậu nhìn ra cửa sổ bên ngoài, tuyết đầu mùa bắt đầu rơi rồi, điều tồi tệ gì sẽ còn đến nữa đây.
Bây giờ ít nhiều còn đỡ hơn trước, nhưng mỗi ngày đều rất ngột ngạt, cậu chống đỡ đến kiệt sức. Nếu như năm đấy mình không bước vào Tống gia, liệu cuộc sống hiện tại có tốt hơn chút nào không?
Cậu nhìn lên tấm gương ở trước mặt, gương mặt u ám không hề có sức sống, hoàn toàn không phải kiểu người có thể vừa mắt kẻ khác. Sự mệt mỏi ẩn chứa nơi đáy mắt, dù cậu mới chỉ bước qua 18 tuổi thôi.
Cậu thở dài, thấy đã muộn nên tắm rửa đi ngủ luôn, còn bài tập để sáng mai làm cũng được.
Trước khi đi ngủ, một tin nhắn khác từ bệnh viện sáng nay khám sức khỏe gửi đến, báo cậu đến nhận kết quả chiều mai. Cậu chỉ xem qua rồi nặng nề tiến vào giấc ngủ.