[ABO] Vỏ Bọc Thối Nát

Chương 11



Trở lại vài phút trước. Sau khi Kỷ Diệu không kìm nén nổi phát ra tiếng kêu lần thứ hai, cậu đã bối rối cắn mạnh vào môi dưới nhằm ngăn chính mình tỉnh táo.

Mũi của omega vào kỳ phát tình đều rất nhạy cảm, dù là omega lặn, việc cậu không cẩn thận hít vào một lượng chất dẫn dụ của alpha giống như ăn phải thuốc kích dục. Người vô thức mềm nhũn ra, hai bắp đùi yếu ớt cọ tới cọ lui. Lúc tưởng như không ngăn nổi tiếng rên rỉ phát ra lần nữa, thì bóng đen trước mắt chớp nhoáng, cậu bị dí vào tường, một bàn tay lớn gần như bóp nghẹn nửa khuôn mặt.

Sắc mặt cậu thoáng chốc đỏ bừng do thiếu oxi. Khi cả hai cùng lúc đối mặt, cậu trông thấy ánh mắt đối phương tràn đầy căm ghét tới mức nào. Nhớ tới nhiều lần hắn đều có ý siết cổ cậu chết, cậu vô thức vùng vẫy, móng tay cào mạnh tạo thành vài vết rỉ máu ở sườn mặt hắn.

Tống Hạo Kình không ngờ đột nhiên người này phải chống cự dữ dội đến vậy. Hắn chỉ muốn tên này im lặng, đợi qua việc này rồi rời khỏi không liên quan. Nhưng rõ ràng đối phương muốn gây sự, mà hắn thì chưa bao giờ để bản thân yếu thế.

Cơn tức giận dồn lên não, dù gì bản thân hắn cũng không ưa đối phương, không hề lương tay mà đánh trả lại. Omega đang ở kỳ phát tình là lúc yếu ớt nhất, hơn nữa so với alpha trội như hắn là hoàn toàn thất thế. Kỷ Diệu không thể làm được gì, ngoài ôm đầu khom người lại chịu trận dưới sàn.

"Chết đi, tên khốn... đi chết đi."

Những lời nguyền rủa cay nghiệt không ngừng tuôn ra. Cảm xúc của Tống Hạo Kình bị mất kiểm soát, vì không tiêm thuốc ức chế đúng lúc, hắn không nhận thấy bản thân đang tiến vào kỳ động dục.

Kỷ Diệu muốn cứu lấy mình, cậu quơ tay loạn xạ mong tìm được gì đó, cuối cùng nắm được cây đèn ngủ bị vỡ lúc nãy, không hề do dự dùng thân đèn còn lại đập mạnh vào mặt người phía trên. Lập tức, động tác của hắn dừng lại, trong căn phòng lần nữa chỉ còn tiếng thở dốc đầy nguy hiểm.

Cậu run rẩy hé mắt lên nhìn người kia, chỉ thấy đôi con ngươi bạch kim đã nhuốm đỏ, máu trên thái dương phải của hắn chảy ra không ngừng. Không khác gì con thú đang nhìn con mồi của của mình, cậu sợ hãi bò ra được một nửa lại bị cầm mắt cá chân lôi trở về.

Hắn dứt khoát tát thẳng vào mặt cậu, khiến một bên tai lập tức ù đi, cậu choáng váng nằm trên sàn, trước mắt tạm thời chả thấy nổi gì. Giống như nhiều lần trước, đối phương lại phát điên siết cổ cậu. Lần này cậu không còn sức phản kháng nữa.



Máu trên trán đối phương không ngừng rơi xuống mặt cậu, một số còn trúng miệng. Suy nghĩ sắp phải chết loé lên trong đầu cậu, mang theo nỗi sơ hãi cùng khuất nhục.

Không... không, cậu không thể chết, còn có rất nhiều việc cậu còn phải làm. Cậu muốn rời khỏi Tống gia, muốn là Kỷ Diệu, muốn cứu lấy mẹ mình... Ánh mắt lần nữa đụng phải đôi mắt đỏ kia.

Nếu phải chết... Cậu cũng muốn lôi theo hắn...

Cậu há miệng cố gắng hít vào một lượng lớn không khí, rồi dùng hết sức của mình, co chân đạp thật mạnh vào đũng quần đối phương. Hắn bị ăn đau, lập tức thả ra, cậu vẫn tiếp tục đạp vào cùng một chỗ, khàn tiếng gào lên.

"Ta đạp hỏng ngươi... Cho ngươi không dùng được, ta phế ngươi..."

Tống Hạo Kình rít lên tiếng, hắn chuẩn xác bắt lấy chân cậu, không hề do dự dùng một chân đè nó xuống. Cậu đau đớn hét chói tai, cả người run rẩy co xoắn tại một chỗ. Bàn chân kia không có cách nào cử động, khắp cơ thể bầm tím vết thương đau nhức không có sức.

"Nếu ta bị hỏng thật... Ngươi sẽ chết không đẹp đâu."

Áo tắm trên người hắn gần như đã tuột hết ra sau cuộc ẩu đả. Bàn chân bị đè chặt vẫn còn để ở nơi giữa hai chân hắn, hình như đụng vào thứ gì đó vừa cứng vừa nóng, cậu tái mặt vội rút chân lại, cố gắng lui về sau. Phản ứng này rơi vào mắt đối phương đầy châm chọc.

"Sợ à? Có muốn thử không?"

Cậu sợ hãi trợn mắt nhìn hắn: "Gì?... Ngươi điên à."

Lúc này cậu mới có thời gian để ý. Máu ở trán hắn đã ngừng chảy, không rõ do đâu mà sắc mặt hắn đỏ như trái cà chua, tròng mắt cũng hằn đầy tia máu. Không ăn thịt heo cũng thấy qua heo chạy, cậu biết hắn tiến vào thời kỳ động dục rồi.



Chất dẫn dụ có hương rượu Rum mạnh mẽ công kích trong căn phòng nhỏ hẹp, một loại rượu mang đến sự phấn khích và hưng phấn. Cậu nằm trên đất nhũn hẳn ra, đôi mắt mơ màng như tẩm trong men say. Tiếng rên rỉ ướt át thốt ra không có điểm dừng, toàn thân Tống Hạo Kình chấn động, điên cuồng nhìn người nằm trong góc kia.

Vì lôi kéo quá nhiều mà da thịt lộ khỏi quần áo trông thấy mà trắng phát sáng. Đầu cậu hơi nghiêng, lộ ra cần cổ mịn màng và đỏ ửng như mời gọi. Hắn không kìm chế được mà bắt lấy cổ chân đối phương, từ từ sờ mò lên.

Sự đụng chạm nóng bỏng kích thích cậu vặn vẹo cơ thể mạnh hơn. Sau đó là từng cái vuốt ve, mơn trớn da thịt nóng bỏng khiến cậu liên tục nuốt nước bọt, tham lam muốn nhận nhiều hơn nữa.

Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng tăng, giữa mùa đông lạnh lẽo cơ thể vẫn liên tục chảy mồ hôi không ngừng. Cơ thể to lớn như hòn than phía trên người cậu ra sức ghì chặt lấy cậu dưới đất, hắn không biết đã lột áo cậu ra lúc nào, bây giờ đang mút lấy da thịt trước ngực cậu.

Khi răng hắn cạ đến cổ cậu, lý trí của cậu đang chìm trong vũng bùn đột nhiên thanh tỉnh một nửa.

Cậu hét lên đẩy hẳn ra: "Dừng lại... Tống Hạo Kình, không thể tiếp tục nữa..."

Tống Hạo Kình bắt lấy hai tay cậu bằng một tay, cố định trên đỉnh đầu. Kỷ Diệu dù bị kỳ phát tình khuấy động dục vọng, nhưng cậu biết hành vi mà bọn họ đang làm trái với luân thường đạo lý đến mức nào.

Dù không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng giữa họ đều chảy chung một dòng máu. Việc bại hoại đạo đức này, cậu không thể làm được.

Thấy người dưới thân đã ngoan ngoãn nằm im, đôi lúc chỉ run rẩy vì những cái hôn của hắn. Hắn hài lòng bỏ hai tay đối phương ra, nóng vội cởi quần phía dưới của cậu. Nhưng ai ngờ được, cậu đã nhanh chóng vớ lấy mảnh thủy tinh bị vỡ của đèn ngủ, kề vào cổ họng hắn.

"Dừng lại..."