[ABO] Vỏ Bọc Thối Nát

Chương 13



Mọi bất hạnh và đau khổ của Kỷ Diệu từ lúc đặt chân vào Tống gia đều bắt nguồn từ Tống Hạo Kình. Cậu không thể nói, không thể phản kháng, lúc nào cũng phải học cách nhẫn nhịn, chấp nhận tất cả.

___

Hắn nhấc cậu nằm úp sấp lên chiếc chăn mềm mà ban đầu cậu để dưới sàn, rồi thẳng eo đâm lút cán vào bờ mông đã sưng đỏ. Cậu túm chặt chăn, há miệng khàn khàn thở dốc.

"Chậm đã... Sâu quá rồi..."

Cậu chưa từng trải qua việc này, không có kinh nghiệm trong việc làm tình đương nhiên sẽ hoàn toàn bị đối phương khống chế, bị động tiếp nhận tất cả. Trong căn phòng để đồ nhỏ hẹp, tiếng cơ thể va chạm cùng tiếng nước dính n.hớp ở chỗ giao hợp quá rõ ràng, dù cố gắng không để ý nhưng cậu vẫn không thể ngăn chúng lọt vào tai mình. Cậu đỏ bừng mặt, hoảng loạn bịt kín hai tai.

Nhanh lên... Kết thúc nhanh đi.

Cậu nhận thấy phía dưới của hắn đang cố gắng tấn công khoang sinh sản của mình. Ý nghĩ này lập tức làm cậu sợ hãi, cố gắng trốn thoát khỏi đối phương.

"Đừng... Cút ra, không phải chỗ đấy..."

"Cút ra... Biến đi tên điên..."

Cái gáy cậu bị hắn ấn mạnh xuống, mọi nỗ lực vùng vẫy đều nhỏ bé vô cùng. Nỗi ác mộng trào dâng, sự bi thương theo nước mắt trào ra. Tống Hạo Kình cầm chắc hai bên eo cậu, tìm đúng chỗ mà thắt nút. Cậu nghiêng đầu nhìn lên, thấy rõ hai mắt hắn đỏ ngầu không nhận thức được việc hắn đang làm. Dục vọng trong kỳ động dục đã lấn át lý trí của hắn, dù cho hắn là alpha trội.

Thắt nút khiến cậu đau đớn ôm bụng dưới kêu râm ran, cậu thút thít kêu hắn mau rút ra nhưng không được đối phương phản hồi. Đột ngột người phía trên đổ cả người nằm bất động trên lưng cậu, hơi thở nóng hổi phà vào gáy cậu. Hắn bất tỉnh, cậu bị đè chặt không nhúc nhích nổi một ngón tay, mãi lâu sau cũng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, sự đau đớn khi thắt nút vẫn chưa thuyên giảm.



Cậu nửa tỉnh nửa mê trong mớ hỗn độn. Thời tiết mỗi lúc một lạnh, bên trong phòng chứa đồ không lắp hệ thống sưởi ấm. Theo bản năng, cậu cố gắng nép vào người bên cạnh.

Vị trí cậu đang nằm dễ dàng thấy được khe tủ, nơi đó chìa khóa phòng. Cậu nuốt nước bọt, dịch người thì phát hiện phía dưới vẫn chưa rút vật kia ra. Bụng nhỏ gồ lên, trướng đau vì bị nhét đầy. Mặt cậu tái mét cắt không ra máu, run rẩy đưa tay rút thứ đó ra.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy và sờ vào nó. Vật kia to bằng bắp tay, không hiểu sao có thể nhét vừa được. Sau khi đẩy hết ra, cậu cố lờ đi dịc.h thể đang chảy xuống bắp đùi, vội vàng mò vào kẽ tủ lấy chìa khóa.

Sau khi bị thắt nút kỳ phát tình đơn giản đã qua, nếu không có thể sẽ kéo dài tới ba ngày.

Chân tay mềm nhũn đứng không vững, cậu vơ lấy áo choàng tắm che đi cơ thể đầy dấu vết, cố bám vào tường men theo đến cửa. Loay hoay mãi mới tra được chìa khóa, cậu gấp gáp chạy trốn mà không biết phía sau đang có đôi mắt nguy hiểm ghim chặt mình.

Chạy được một lúc cậu xấu hổ cảm thấy phía dưới của mình đang nhỏ giọt xuống sàn nhà, hoảng hốt dừng lại lấy áo choàng tắm đưa xuống lau đi.

"Có muốn tôi giúp không?"

Giọng nói cợt nhả của người đằng sau khiến lưng cậu cứng đờ. Cậu giống như robot, khó khăn quay lại nhìn hắn.

Tống Hạo Kình đứng sau mà không hề mặc một cái gì cả. Hắn ung dung đi đến trước mặt cậu, đưa tay lên định chạm vào mặt nhưng bị cậu nhanh chóng tránh đi. Cậu lùi lại phía sau, cố gắng cách đối phương thật xa.

Hắn không có ý tiến lên tiếp nữa, thưởng thức sắc mặt nhợt nhạt của cậu. Chính ra giờ hắn mới để ý kĩ, người trước mặt quả thực có một gương mặt rất thuận mắt hắn. Nhưng cho dù thuận mắt đến đâu, cũng chỉ là đứa con hoang bên ngoài của Tống gia. Một đứa con ngoài giá thú khiến gia đình vốn hạnh phúc của hắn đổ nát.

"Anh là omega lại ngụy trang là beta, rốt cuộc có mục đích gì?"



Biết trước sẽ bị hỏi như vậy, Kỷ Diệu lấy lại bình tĩnh nhìn đối phương.

"Tôi là cái gì cũng không liên quan đến cậu."

Tống Hạo Kình buồn cười: "Không liên quan? Việc lúc nãy chúng ta làm là không liên quan sao?"

Sắc mặt cậu trầm xuống: "Không phải tôi cố ý, tôi không biết thuốc ức chế..."

Hắn cắt ngang: "Nếu không phải anh cố ý che dấu mình là omega chuyện như hôm nay sẽ không xảy ra."

Dừng một chút, hắn bỗng ngộ ra điều gì, chậc lưỡi một tiếng.

"Không phải chứ, hay anh muốn trèo lên giường tôi."

Kỷ Diệu tức giận tát vào mặt hắn, Tống Hạo Kình cũng đoán trước việc này. Lực tay vẫn còn yếu nên chỉ như muỗi đốt.

"Im đi, đồ khốn."

Cậu không thể tiếp tục đối diện với hắn nữa, nếu không sẽ uất ức mà phát điên lên. Một vấn đề không cùng tiếng nói, giải thích thì cũng chỉ là lời ngụy biện. Cậu khập khiễng bám lan can đi xuống lầu, nhanh chóng về mình. Phía sau, Tống Hạo Kình nheo mắt nhìn theo.

Việc đầu tiên khi vào phòng, cậu khoá trái cửa lại, lập tức vọt vào nhà tắm. Khi nhìn đến bản thân không mảnh vải trong gương đầy dấu vết xâm phạm, cậu tuyệt vọng ôm đầu trượt từ từ xuống đất. Chuyện đã đến nước này, không thể cố an ủi coi như là chó gặm như những lần trước nữa.