[ABO] Vỏ Bọc Thối Nát

Chương 15



Kỷ Diệu chưa về phòng mình được bao lâu thì Tống Bạch Dương gọi tới. Nhớ đến cuộc nói chuyện lần trước ở Tống gia, lần này chắc cũng gọi tới vì việc đó.

Cậu thở dài mệt mỏi bắt máy: "Ba gọi con có việc gì sao?"

Lần nào nói chuyện Tống Bạch Dương luôn đi thẳng vào vấn đề: "Con suy nghĩ thế nào rồi, có đồng ý với đề xuất của ta không?"

Cậu ngồi phịch xuống giường, nới lỏng khăn quàng cổ cho đỡ ngột ngạt. Bây giờ là giữa đông, tuyết rơi rất dày bên ngoài làm đóng băng một lớp ở cửa sổ. Qua tấm kính, cậu hơi thất thần nhìn ra bên ngoài bầu trời. Tống Bạch Dương vẫn rất kiên nhẫn chờ câu trả lời từ cậu.

"Ừm."_Tay cậu xoắn vào: "Con nghe theo ba."

Nhận được đáp án như ý, đầu dây bên kia vọng lại tiếng cười ngắn hài lòng.

"Tốt. Tống Diệu, nghe theo ba con sẽ không hối hận đâu."

Cậu không kìm được cười tự giễu, tuy vậy chất giọng vẫn trầm không để lộ cảm xúc gì: "Mong là thế."

Sau khi cuộc nói chuyện không hề thoải mái kết thúc, cậu mệt mỏi nằm trên giường, nhìn trần nhà không rời mắt. Tất cả mọi chuyện xui xẻo nhất đều đang ập đến cùng lúc, cậu sắp không chịu nổi rồi.

____

Kỷ Diệu không tài nào hiểu nổi sao dạo này Tống Hạo Kình ở nhà thường xuyên vậy. Đúng hơn là từ khi Tống Yến đến thì hắn chăm ở yên hơn, không còn suốt ngày bay nhảy bên ngoài nữa.

Có lần người làm đến dọn dẹp nhà cửa, mọi khi hắn không ở nhà nên theo thói quen cứ thế đẩy cửa vào phòng sách tầng hai, nhưng lúc đó lại bắt gặp hắn đang ngồi học, ngỡ ngàng đến mức đánh rơi cây lau nhà. Khi đó cậu ở tầng dưới còn nghe tiếng quát giận dữ của hắn đòi đuổi người làm.

Cô giúp việc sợ hãi đi xuống, cậu nhìn lại cô với ánh mắt đồng cảm.

Tống Hạo Kình thay đổi như bây giờ đối với Tống gia là chuyện tốt, còn với Kỷ Diệu thì không. Bởi vì nếu ở nhà thì hắn và cậu thường xuyên chạm mặt hơn trước rất nhiều.

Nếu cứ lờ đi thì đã không có chuyện để nói, nhưng đằng này hắn chẳng bao giờ để yên, cứ mười lần thì có sáu bảy lần phải chặn cậu lại khịa kháy đủ kiểu, không thì làm cậu tức đến xù lông lên. Và những lúc như thế, cậu điều bình tĩnh sau cùng không thèm chấp.

Tầm tối, lúc cậu đang nấu ăn trong bếp thì hắn ngồi ngoài phòng khách nói chuyện với Tần Thiên.



"Tiểu tổ tông của tôi ơi. Cậu có biết ba cậu gọi điện cho ba tôi để cấm tôi không đi chơi với cậu cho đến khi cậu tốt nghiệp không?"

Nghe qua điện thoại cũng thấy thê lương thảm thiết. Tống Hạo Kình không ngờ có cả chuyện đó.

"Thật vậy sao?"

"Đúng vậy. Nên là cậu học hành chăm chỉ giùm tôi cái, như vậy chúng ta mới có thể gặp nhau, tôi cũng sẽ không bị giám sát 24/7."

Cho đến tận khi dập máy, tiếng oán trách vẫn còn dai dẳng đầu kia. Hắn thở dài, nhàm chán vứt điện thoại qua một bên, thấy thức ăn xong hết rồi thì ra ăn.

Bữa nào bọn họ cũng có ba món mặn một món canh. Không thể phủ nhận, đồ ăn Kỷ Diệu nấu hợp khẩu phần của hắn. Nhưng cứ ở nhà sống healthy thế này hắn phát chán rồi, phải tìm trò gì vui mới được.

Con người nhàm chán đang ngồi trước mặt chăm chú ăn không để ý gì, cả phòng ăn chỉ có tiếng bát đũa đụng nhau. Hắn bỗng nhiên nhớ lại cái lần ở phòng chứa đồ, lúc đó bị kỳ động dục khống chế nên mới mất lý trí làm ra hành động điên rồ đó. Ký ức nóng bỏng vẫn còn đó, người này kể từ lúc nhỏ chỉ lúc khuất nhục mới làm kẻ khác hứng thú được.

Hắn đợi lúc ăn cơm xong, sau khi cậu rửa hết bát rồi có ý định trở về phòng thì đứng trước mặt đối phương chặn đầu lại.

"Có muốn uống chút rượu không anh trai?"

Cậu không do dự từ chối: "Không."

Mặc dù đã thẳng thừng như vậy nhưng Tống Hạo Kình chỉ là hỏi cho có, dùng sức kéo người lên tầng hai. Kỷ Diệu gần như bị lôi xồng xộc lên quầy bar nhỏ trên đấy, dùng hết sức bình sinh cũng không khiến tài nào hắn chùng bước.

Khi lên được đến nơi, hắn thì không chảy một giọt mồ hôi, còn cậu thì thở hồng hộc mãi mới hít thở bình thường được. Cậu muốn chạy ra ngoài nhưng bị cản lại, đã thế hắn còn tiện tay khoá cửa rồi vứt đút chìa khóa vào túi quần.

Hành động bất thường này của hắn khiến cậu sợ hãi. Sau gáy cậu bắt đầu toát mồ hôi lạnh, lùi về sau cách hắn càng xa.

"Cậu muốn gì?"

"Tôi nói rồi đây. Muốn cùng anh uống chút rượu."



Cậu lạnh lùng nhìn đối phương: "Đi mà tìm đám bạn kia của cậu."

Nếu mà gọi được đám người đó thì tôi cần đến anh chắc. Tống Hạo Kình nghĩ như thế nhưng không hề nói ra, lời nói khỏi miệng khác hoàn toàn.

"Tôi muốn thân cận thêm với anh thôi anh trai à."

Vừa nói hắn vừa đi gần tới, cậu lùi lại càng nhanh hơn. Nhưng hoá ra hắn không phải đến chỗ cậu mà đến quầy bar ngồi, tự lấy rượu và ly.

Cậu vẫn không ngừng cảnh giác nhìn đối phương: "Tôi không uống, cậu đưa chìa khóa đây."

Hắn rót ra hai ly, rất biết cách thưởng thức mà uống từng chút một.

"Tôi có cái này cho anh xem, đảm bảo xem xong anh khác tự giác bò qua đây luôn."

Hắn đặt ly xuống, lấy điện thoại từ túi quần ra.

"Ở trong biệt thự này nơi nào cũng được lắp camera, mọi ngóc ngách đều có thể thấy được, kể cả phòng chứa đồ..."

Sắc mặt cậu tái mét, chân tay bỗng chốc bủn rủn. Hắn giơ điện thoại ra, trên màn hình hiện ra đoạn video ngày hôm đó. Trong đoạn video, trùng hợp camera lại chiếu thẳng vào sườn mặt cậu, cũng mơ hồ thấy được nửa gương mặt Tống Hạo Kình.

Ở trong quầy bar rộng lớn, âm thanh ướt át cùng bất kham từ video phát ra khuếch đại không ngừng.

"Có muốn tôi chuyển cho dì Kỷ xem không?"

Mặt cậu cắt không ra giọt máu, rõ ràng nơi đây có hệ thống sưởi ấm nhưng cả cơ thể vẫn lạnh lẽo từ đầu xuống chân.

"Đồ khốn..."

Hắn nghe vậy chửi vậy thì cười vui vẻ: "Vậy anh muốn tôi gửi đi à."

Cậu nhìn hắn, sự bất lực lần nữa đè nặng lên người, khó khăn cúi đầu lần nữa: "Không... đừng gửi."