Sau khi hết tiết học của mình, Kỷ Diệu vừa ra khỏi phòng học thì đã bị ba nữ alpha đón đầu. Đằng sau họ có nhiều ánh mắt nhìn qua cậu, tất cả điều viết hết lên mặt là cậu thật đáng đời.
Bọn họ đề nghị ra khuôn viên sau trường nói chuyện, cậu cũng không muốn giải quyết trước mặt nhiều người nên đồng ý. Vừa ra đến nơi, cậu đã bị dồn vào một góc.
"Nói đi, làm cách nào mà mày quyến rũ Tống Hạo Kình được?"
Cậu lạnh nhạt trả lời: "Tôi không có hứng thú với cậu ta."
Một trong số đó tức giận sấn tới: "Hôm qua tao chính mắt nhìn thấy mày đi vào nhà Hạo Kình, bảo an ở đấy cũng quen mày. Rõ ràng là mày quấn lấy anh ấy."
Cậu không thể nào hiểu nổi sự vô lý của bọn họ.
"Không liên quan đến các người."
Thái độ thờ ơ trông có vẻ ngạo mạn khiến người đứng giữa tức giận, động tay động chân đẩy vai cậu vào tường.
Kỷ Diệu bị bất ngờ nhưng trên mặt không thể hiện cảm xúc gì, chỉ là lúc nhìn ra phía sau bọn họ, ở phía xa có người đứng đó nhìn thấy tất cả nhưng lại mặc kệ rời đi.
Cậu không phải mong hắn phải ra mặt giúp mình, chẳng qua chuyện này liên quan đến việc đào hoa ong bướm của hắn, giờ đây bắt cậu phải hứng chịu.
Cậu điều chỉnh lại tư thế, nhìn thẳng vào ba con người có thể gọi là xinh đẹp trước mặt.
"Nếu thèm khát cậu ta như vậy, các người cũng cố gắng quyến rũ rồi thượng vị đi. Tôi làm được điều đó, các người không làm được thì thật kém cỏi."
"Mày thì có gì hơn bọn tao. Một thằng beta nam vô dụng có tí sắc mà xứng so sánh sao."
"Xứng hay không xứng do các cô quyết định sao."
Kỷ Diệu chưa kịp mở miệng phản bác thì Tống Hạo Kình đã từ phía sau đi tới. Không phải khi nãy hắn bỏ đi rồi sao.
Ba người kia thấy người đến là hắn thì sắc mặt có chút mất tự nhiên, giống như làm việc xấu sau lưng bị người mình ngưỡng mộ phát hiện vậy.
"Hạo Kình, lâu lắm không gặp anh. Sao gần đây em liên lạc mà anh không nghe?"
Hắn nhìn qua người vừa mở miệng nói, thực sự không nhận ra đối phương là người mình từng quen.
"Tôi rất bận."
Hắn nói xong rồi không để cho những người khác lên tiếng đã đi tới chỗ Kỷ Diệu, rất tự nhiên cầm tay kéo cậu về chỗ mình.
"Nếu không phiền thì tôi mang người của mình đi, có thể chứ?"
Những người đó bị hành động của hắn làm cho sững sờ, may trong số đó có người phản ứng kịp.
"Được... được chứ."
Tống Hạo Kình dứt khoát kéo cậu rời đi luôn. Khi đi được chưa xa lắm, cậu có hơi nghiêng đầu nhìn lại, thấy cả ba người kia vẫn còn đang nhìn họ. Người thì buồn bã, người thì tức giận không cam lòng, người còn lại thì chỉ im lặng mím môi.
Cậu chuyển tầm mắt qua sườn mặt Tống Hạo Kình, rút tay mình ra khỏi sự lôi kéo của hắn.
"Cậu không cần thiết phải ra mặt, chỉ làm mọi chuyện thêm rối hơn thôi."
Hắn châm chọc sự bình tĩnh cố gồng lên của cậu.
"Tôi chỉ đang thương hại một kẻ yếu thế như anh thôi."
Dừng một chút, giọng hắn mang chút mờ ám: "Dù gì giữa chúng ta cũng là anh em, em trai phải giúp anh trai chứ."
Bất cứ lúc nào hắn cũng phải lặp đi lặp lại điều đó, gián tiếp nhắc nhở việc cậu và hắn là anh em nhưng lại ngủ cùng nhau. Cậu mệt mỏi không muốn đôi co với đối phương, cố gắng đi cách xa hắn ra trên quãng đường về nhà.
Vừa vào đến nhà, giày dép còn chưa kịp cởi ra cậu đã bị bất ngờ tập kích từ phía sau. Tống Hạo Kình ôm từ đằng sau cùng lúc ghìm chặt hai tay cậu.
"Cút ra." _Cậu gắt lên.
"Lâu lắm rồi chúng ta chưa ôm nhau, tôi nhớ mùi hương của anh quá."
Sắc mặt cậu tái mét khi hiểu hắn có ý gì. Cậu thử vùng vẫy nhiều lần nhưng bất thành, cả người bị nhấc bổng lên phòng ngủ tầng hai của hắn.
"Tống Hạo Kình, ngươi lại phát điên cái gì vậy."
Cửa phòng ngủ đóng lại còn tiện thể được khóa trái. Hắn vừa thả cậu xuống, cậu đã lùi người vội vàng góc phòng.
"Anh có muốn xem lại cái này không?"
"Có bệnh thì mua thuốc uống đi.' _Cậu vớ được gậy đánh bóng chày ở góc phòng: "Đừng nghĩ lần nữa đụng vào tôi."
Tống Hạo Kình không nhìn sự phản kháng của cậu, hắn cho một đĩa CD vào ổ, cầm điều khiển bật tivi.
"Anh thật cứng đầu mà, nhưng không sao, tí nữa rồi anh sẽ suy nghĩ lại.
Màn hình ban đầu hơi tối, lúc sau nó hiện ra clip ở phòng chứa đồ ngày hôm đó. Lần này mọi thứ được phóng đại hơn, hình ảnh hai thân thể quấn quýt một chỗ, âm thanh xác thịt nghe rõ từng tiếng một. Bị bắt xem lại cảnh tượng nhục nhã khởi đầu cho chuỗi bất hạnh mới, cậu không thể chịu đựng nổi nhắm mắt và bịt tai lại.
"Tôi nói ban đầu rồi, nếu anh cứ phản kháng như vậy thì thứ này dễ đến tay dì Kỷ lắm."
Đôi mắt cậu đỏ ngầu mở ra nhìn hắn: "'Cậu không sợ Tống gia cũng sẽ biết sao?"
Hắn giảm bớt âm lượng tivi, ném điều khiển qua một góc: "Cùng lắm thì tôi bị nhốt vài ngày, còn mẹ anh thì có thể chịu nổi không?"
Nếu để mẹ cậu xem được thứ này, chắc chắn bệnh tình sẽ chuyển biến nặng hơn vì tức giận. Bác sĩ đã khuyên cậu nên để mẹ có tinh thần thoải mái, nếu vậy cậu sẽ phải chịu đựng hắn sao...
Kỷ Diệu cậu cam tâm khuất phục, cậu vung loạn xạ gậy bóng chày trong tay mình nhưng bị hắn chuẩn xác bắt được rồi cướp đi. Hắn nhanh chóng ghì cậu vào tường.
"Anh biết không, tôi đã phải mất một buổi tối hôm qua ngồi edit rồi nén clip này vào đĩa CD, giờ thì thứ này cho mình chúng ta thưởng thức thôi nhá."
Cậu tuyệt vọng nhìn video vẫn còn phát trên màn hình lớn kia, trong căn phòng rộng lớn này không khác gì máy nghiền nuốt chửng cả xương thịt cậu.