[ABO] Vỏ Bọc Thối Nát

Chương 34



Mưa nặng hạt nối tiếp nhau rơi không ngừng trên gò má. Bên tai rào rào tiếng mưa và tiếng xào xạc của lá cây. Kỷ Diệu cố gắng nâng mí mắt lên, thứ cậu nhìn thấy duy nhất chỉ là bóng đêm mờ mịt.

Sấm sét chớp nhoáng rạch ngang bầu trời đem theo ánh sáng trắng hiếm hoi. Cậu nheo mắt, bị nước mưa cản trở tầm nhìn chỉ mơ hồ nhận ra ở đây là rừng cây. Chính bản thân cậu cũng đang nằm trên vũng bùn giữa rừng.

Cả cơ thể từ trên xuống dưới đều đau đớn, mắt cá chân bị trật, vết thương trên đầu thì rát, nhất là cơn đau ở bụng dai dẳng khiến cậu chẳng thể hít thở được.

Cậu chậm chạp chống người ngồi dậy, nước mưa vẫn xối xả làm trôi đi bùn trên mặt. Cái chân bị trật chỉ cần cử động nhẹ thôi cũng nhức lên, thần kinh tê liệt trước những vết thương trên người.

Cậu ngẩng đầu lên để nước mưa xối thẳng vào mặt, điều này giúp bản thân tỉnh táo hơn. Bầu trời lại chập chờn sáng lên nhờ những tia sét đứt quãng. Khi nhìn xuống dưới thân mình, rõ ràng trên cơ thể hầu hết là vết tích ngoài da không mấy tổn hại nhưng không rõ máu từ đâu mà chảy ra rất nhiều.

Máu đỏ tươi hoà lẫn với bùn đất, cái mùi tanh nồng xộc thẳng lên làm cậu nhức óc. Một ý nghĩ thoáng qua chốc lát, Kỷ Diệu khó khăn thở dốc ôm chặt bụng mình, nỗi đau đớn nơi đấy như đang nhắc nhở cậu vậy.

"Không, anh sẽ rất cần tôi giúp đó, Tống Diệu"

Khi nghe thấy Tần Kiều nhắc đến cái tên của chính mình ở Tống gia, cậu không giấu nổi sự hoảng loạn, đỏ mắt trừng người trước mặt.



Thấy đối phương chỉ bị gọi một tiếng mà thành ra như vậy khiến cô ta thấy đắc ý vô cùng. Tần Kiều tiến lại gần.



"Các người tưởng việc bại hoại này sẽ không một ai hay sao."

Cậu khó khăn nuốt nước bọt: "Cô đã biết được những gì?"

Cô ta yểu điệu vén tóc sau tai: "Cũng không nhiều lắm, tôi chỉ biết từ lâu Tống gia bên ngoài có một đứa con riêng và hình như đã được đón về.."

Dừng một chút, cô ta nhìn thẳng vào mắt cậu mà mỉm cười: "Và sốc hơn nữa là... đứa con riêng đó lại cùng anh em trong nhà có mối quan hệ bất chính"

Người phụ nữ đó còn cố gắng nhấn mạnh những từ cuối một cách mỉa mai. Cậu cố gượng mình dựa người vào cột nhà, gương mặt biến sắc khi nghe cô ta nói.

"Đó không phải loạn luân sao? Tống Diệu, anh ở Tống gia lâu như vậy có biết chuyện thú vị này không?"

Cậu nhìn cô ta, cố gắng không khiến trong giọng mình nghe ra sự sợ hãi: "Cô có ý gì?"

Cô ta nghiêng đầu để lộ một bên khuyên tai tinh xảo: "Không phải anh biết rất rõ ý của tôi rồi sao."

Cái nhìn của đối phương khiến cậu khó chịu nhắm mắt lại, rồi như đã hiểu ra không thể tiếp tục giả vờ, cậu nặng nề mở mắt ra.

"Sao cô không đi nói chuyện này với Tống Hạo Kình, tìm tôi thì có tác dụng gì."

"Nói với Tống Hạo Kình còn gì vui nữa, chủ yếu tôi muốn xem phản ứng của anh thôi."

Nói đoạn, Tần Kiều sấn tới dồn cậu vào một góc, trong tay cô ta cầm điện thoại có chứa đoạn video. ( 1



Ngay khi nhìn thấy hình ảnh ở trong đó cậu hoảng loạn muốn giật lấy nhưng đối phương đã phản ứng trước mà lùi người về phía sau rất nhanh.

Mọi sự bình tĩnh ban đầu bị phá vỡ, cậu hét lên: "Sao cô có được nó?"

Cô ta trông thấy vậy thì khẽ bật cười, lắc tới lắc lui chiếc điện thoại trong tay.

"Muốn lấy lại không?"

Kỷ Diệu cảm tưởng mình không đứng vững nổi nữa, thứ duy nhất cậu có thể đặt trọng tâm là cái cột nhà bên cạnh.

"Cô muốn gì? Muốn tôi tránh xa Tống Hạo Kình để cô ở bên hắn?"

Tần Kiều lắc đầu, chậc lưỡi không vừa ý: "Hạo Kinh không phải người dễ nghe

lời như vậy và tôi cũng không còn ham mê gì hắn nữa...

Dừng một chút, cô ta khẽ mỉm cười: "Muốn lấy thứ này đúng không? Vậy đi theo tôi."

Dứt lời, cô ả xoay người mở ô đi thẳng vào bìa rừng bên cạnh. Dưới cơn mưa tầm tã tầm nhìn bị cản trở rất nhiều. Kỷ Diệu do dự nhìn lại về hướng Tống Hạo Kình vừa rời đi không lâu, cuối cùng vì sợ mất dấu đối phương mà ôm bụng chật vật chạy theo.

Không rõ cô ta định dẫn cậu đi tới đâu. Nước mưa làm đất cát dưới chân nhão thành bùn, mỗi bước đi vô cùng khó khăn. Họ đi không lâu lắm, đến khi Tần Kiều dừng lại thì cậu cũng dừng lại theo. Cậu cảnh giác cách đối phương một đoạn, cô ta thấy vậy thì không hài lòng.

"Qua đây đi chứ, không phải anh muốn lấy thứ này sao?"

Cậu đi theo đối phương đến đây đã là hành động dại dột lắm rồi, giờ còn bảo cậu nghe theo cô ả qua đó khác gì tự biến mình làm con mồi.

"Tôi đứng đây ổn rồi, có gì thì nói luôn đi."

"Anh cảnh giác với tôi thế sao, buồn thật đó."

Vừa nói cô ta vừa xoay tới xoay lui chiếc điện thoại, trong cái nhìn chằm chằm của cậu, Tần Kiều vứt nó đến trước mặt hai người. Một khoảng cách không gần cũng không xa, chỉ cần cậu đi năm, sáu bước chân là lấy được.

Sự sợ hãi khi bí mất sắp bị bại lộ khiến Kỷ Diệu chẳng thể nghĩ gì nhiều. Tần Kiều nheo mắt cười nhìn cậu từng bước đi tới, ngay tại bước chân cuối cùng thì dẫm hụt vào bẫy mà trật khớp ngã khụy gối.

"A..."

Tiếng kêu đau đớn của đối phương khiến cô ta vui sướng bật cười, suýt nữa thì chảy cả nước mắt.

"Thật dễ dụ mà



Đôi giày cao gót đỏ lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của cậu. Mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống hoà lẫn với nước mưa, cậu ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ trước mặt. Chỉ kịp thấy trên môi cô ả vẫn giữ nụ cười giả tạo ban đầu, chiếc ô trong tay đối phương vung cao, không gian loé sáng nhờ sấm chớp. Cậu cứ thế trơ mắt bị đập trúng đầu bất tỉnh.

Tần Kiều sau khi đạt được mục đích thì hả hê đứng ngắm thành quả của mình. Dù sao cô ta cũng chỉ vì muốn trút hết uất ức nên không có ý định giết người, cùng lắm khiến đối phương ăn khổ một chút.

Cô ta cầm một bên chân kéo lê đối phương đến bên vách đồi, ở đây cũng không sâu lắm nên yên tâm đẩy người xuống. Nước mưa lạnh lẽo cũng không thể thanh tỉnh đầu óc cô ta, Tần Kiều mở ô ra che, sau khi nhẹ nhàng thở ra một hơi thì cất bước quay trở về.



Bùn đất dù có nhão đến mấy cũng không thể khiến bước chân người phụ nữ bị cản trở.

Sau khi tỉnh dậy Kỷ Diệu nhớ lại hết từng tình tiết vừa rồi. Cậu hoang mang nhìn lên phía trên.

"Đồ điên kia... hết thuốc chữa rồi."

Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải kẻ điên cuồng vì tình có thể làm ra bất cứ hành động gì, cũng may chưa ra tay sát hại.

Cậu khó khăn bám vào thân cây gỗ bên cạnh đứng lên, đảo mắt nhìn quanh nơi âm u tăm tối tìm đường thoát. Cũng may là trên trời đôi lúc có sấm chớp nên vẫn phán đoán được đường, cậu khập khiễng bám vào từng thân cây, ôm bụng mò đường. Trời đã ngớt mưa hơn ban nãy nhưng đi lại vẫn còn khó khăn.

Mùi của máu và bùn trộn lẫn một chỗ khiến đầu óc cậu choáng váng. Chính cậu cũng biết có thể bản thân đã gặp phải chuyện gì, chỉ là chưa xác định chắc chắn.

Mò mẫn không biết bao lâu cuối cùng Kỷ Diệu đi ra khỏi được rừng, trước mặt cậu là đường cao tốc. Vì nơi này là ngoại thành ít người qua lại nên giờ này ít xe qua lại, nhất là khi trời lại đổ mưa to đến vậy.



Cậu men theo đường cao tốc mà đi, hi vọng có xe đi qua nhờ giúp đỡ. Mắt cá chân bị trật nên đi lại vô cùng gian nan, cũng chẳng thể đi được lâu, mỗi lần đau đầu quá cậu đều phải dừng lại thở dốc. Nhưng vì khát khao được sống mãnh

liệt cậu vẫn tiếp tục đi, đến tận khi trời hửng sáng cuối chân trời, cuối cùng cũng có chiếc xe tải đầu tiên cậu nhìn thấy.

Đèn pha ô tô chiếu thẳng vào mắt cậu, không hiểu sao lúc đó chính cậu lại mỉm cười được.