Tống Bạch Dương đảm bảo với Kỷ Diệu rằng cậu không cần thi cao khảo vẫn sẽ giúp cậu vào cùng khoa với Tống Hạo Kình, nhưng Kỷ Diệu từ chối việc đó, cậu muốn dùng chính thực lực của mình tự đỗ vào.
Trước kì thi 2 tháng, cậu cắm đầu vào sách vở ôn lại kiến thức cũ, may mà kiến thức nền tảng tốt nên việc ôn thi không mấy vất vả, đôi lúc Tống Hạo Kình ngẫu hứng còn giảng dạy cho cậu vài công thức toán giải nhanh gọn lẹ.
Kì thi cao khảo diễn ra trong vòng 2 ngày, sau khi thi xong là khoảng thời gian nghỉ hè. Kỷ Diệu nghĩ bụng sẽ đến bệnh viện bầu bạn với mẹ, nhưng chưa kịp làm thì đã bị Tống Hạo Kình lôi ra khỏi nhà cùng rất nhiều valy quần áo.
"Đừng suốt ngày chỉ lôi kéo... Cậu muốn đưa tôi đi đâu?"
Tống Hạo Kình dễ dàng nhấc gọn cả người lên xe.
"Đi chơi, đến chỗ này vui cực."
"Không rảnh, muốn thì tự tìm người khác đi.
Cậu muốn mở cửa xe đi xuống nhưng bị hắn trừng mắt cảnh cáo. Dù gì ở đây cũng là khuôn viên của Tống gia, hai người họ làm loạn quá mức sẽ thu hút sự chú ý không cần thiết.
"Anh ngoan ngoãn ở yên đó cho tôi."
Kỷ Diệu đưa mắt nhìn về phía xa, thấy có vài người làm như có như không nhìn qua đây, ánh mắt họ cảm tưởng như đục khoét bí mật của cậu và hắn vậy. Cậu khó khăn nuốt nước bọt, yên lặng ngồi một bên. Tống Hạo Kình lên xe rồ ga.
"Lần này chúng ta sẽ ra nước ngoài một tháng thôi, không việc gì phải sợ"
"Tôi không sợ, tôi không muốn đi"
Hắn nghe không lọt tai trọng tâm vấn đề: "Không do anh chọn, im lặng chút dùm tôi."
Sau khi bọn họ lái xe đến nhà của Vương Tuấn - một người bạn từ cấp hai của Tống Hạo Kình để xe ở đó thì bọn họ cùng ra sân bay. Chuyến đi chơi đợt này không nhiều người lắm, tất cả chỉ có 5 người, tính cả cậu.
Nơi bọn họ đến là Quần đảo Lofoten của Na Uy. Tuy xa xôi nhưng nơi đây là điểm leo núi nổi tiếng ở châu Âu với những tuyến đường tuyệt đẹp và những bức tường đá granite khổng lồ, tựa như thiên đường nơi hạ giới.
Lúc đầu Kỷ Diệu nghĩ đến đây là để nghỉ dưỡng như tắm nắng, lướt phi thuyền hoặc lặn xuống đáy biển. Nhưng không, thứ họ hướng tới lại là bộ môn nhảy dù và leo núi. Khi vừa nhắc đến nó, cậu đã muốn bỏ của chạy lấy người.
Tuyến đường leo núi nổi tiếng nhất ở quần đảo Lofoten chính là Svolvaergeita, một khối đá đẹp nhưng không kém phần đáng sợ với những tuyến leo núi dành cho cả chuyên nghiệp lẫn người chỉ mới bắt đầu. Dù cho sắc mặt cậu đã tím tái vì sợ hãi, Tống Hạo Kình cũng không hề để tâm.
"Đừng lo, không chết người được đâu, tôi sẽ luôn kề kề bên cạnh anh."
Ai mà biết được có khi người hại chết cậu chính là hắn. Kỷ Diệu lo ngại nhìn lên vách núi đá nham nhở kia, thật sự nghĩ tới phải leo trèo ở đấy cũng đủ nhũn hết chân tay, cả buổi cậu níu ống tay Tống Hạo Kình, mong hắn thương tình đổi ý, nhưng đến cái nhìn thương hại hắn cũng không cho.
Bọn họ đến đây không vội leo trèo ngay mà thuê resort nghỉ dưỡng ngay bên bờ biển, vẫn có hoạt động tắm nắng, lướt phi thuyền và lặn dưới rặng san hô, tất cả những việc đó điều diễn ra trong hai tuần. Và Kỷ Diệu có hôm còn bị choáng váng vì say nắng.
Trước hai ngày đi leo núi, bọn họ đến quán bar có tiếng ở đây, gọi tất cả loại rượu vang pha chế và tựa như những con ngựa hoang tận hưởng vùng đất rộng lớn mới, say không biết đường về.
Kỷ Diệu nốc được chục ly cocktail mà đã say khướt nằm gục một góc, không ngóc nổi đầu dậy. Cậu day day trán, nheo mắt nhìn không gian chớp nháy nhiều ánh sáng, mọi thứ trước mắt cứ mờ ảo không rõ.
Đám bạn kia của Tống Hạo Kinh thể lực sung sức đang bận ôm eo vài mỹ nữ, đến chính Tống Hạo Kình cũng đầy nữ nhân vây quanh chẳng thể thoát ra được.
Cơn buồn nôn trực chờ dưới cuống họng, cậu vội vàng chạy ra ngoài, đến một góc nào đó có bụi cây thì nôn thốc nôn tháo hết đống rượu ra. Cuối cùng chẳng thể chịu được đã ngất lịm luôn ở đấy.
Khi tỉnh dậy trên giường, cậu thấy bản thân đang ở phòng Tống Hạo Kinh, từ trên xuống dưới cơ thể không mảnh vải che thân, dấu vết hoan ái còn sót lại rất rõ ràng.
Phòng của Tống Hạo Kình có một tấm kính lớn, từ vị trí của cậu nhìn ra có thể ngắm được hoàng hôn đỏ rực. Cậu mệt mỏi thở hắt một tiếng, nhìn qua đồng hồ đầu giường thì thấy đã 16h chiều của ngày hôm qua rồi.
Kỷ Diệu xuống giường, vừa cử động một chút bả vai nhói đau, ngay cả vị trí nhạy cảm ở gáy vẫn còn rát. Cậu đưa tay sờ lên trúng vết răng ở đấy, sự sợ hãi trào dâng. Cậu vội vàng tìm gương trong phòng, xem tới xem lui vết răng trên cổ, rõ ràng như vậy chỉ sợ là đánh dấu vĩnh viễn.
Tâm trạng nháy mắt liền bị ý nghĩ này làm cho suy sụp, cậu nhìn chằm chằm gương mặt mình trong gương, đôi mắt u tối hắn đầy tia máu.
"Cạch."
Tiếng cửa phòng tắm mở ra, phía sau Tống Hạo Kình vừa lau tóc vừa đi tới.
Hắn mới tắm xong tâm tình thoải mái vô cùng.
"Anh cũng nên tắm đi để cơ thể bớt khó chịu"
Cậu tức giận nhìn thẳng vào mắt đối phương: "Tại sao?"
Hắn nhíu mày: "Cái gì tại sao?"
Nếu bình thường cái gì cậu cũng có thể chịu đựng hắn, nhưng còn việc này giống như chạm tới giới hạn của cậu vậy. Kỷ Diệu xông đến túm lấy cổ áo hắn.
"Sao cậu có thể làm thể? Chúng ta đã giao ước trước đó rồi, tôi sẵn sàng dạng chân ra cho cậu muốn làm gì thì làm nhưng không được đánh dấu vĩnh viễn, KHÔNG ĐƯỢC ĐÁNH DẤU VĨNH VIỄN"
Cậu gần như hét lớn vào mặt hắn, sự uất ức và tuyệt vọng bị dồn nén bấy lâu nay đều cùng lúc phát tiết. Nhưng trước thái độ mất kiểm soát của cậu, đối phương chỉ nhìn qua vết cắn ở cổ một cái rồi nở nụ cười vô tội.
"Tôi không cố ý, chỉ là khi đó say quá không kiểm soát được hành động."
Trước gương mặt thản nhiên cùng cái nhún vai hờ hững của hắn, cậu giáng cho hắn một bạt tai.
"Súc sinh."
Lực cái tát rất lớn khiến gương mặt hắn lệch sang một bên, Tống Hạo Kinh không ngờ mình phải chịu sự nhục nhã này, hắn thay đổi sắc mặt đi tới bóp cổ cậu ấn lên giường.
"Đúng đấy, tôi là súc sinh, còn anh là kẻ bị súc sinh đè, bị tên súc sinh như tôi bắt phải dạng chân trên giường. Sao? Giỏi thì phản kháng đi"
Thể lực hai người chênh lệch rất lớn nên dù cậu dùng hết sức vùng vẫy vẫn không thoát khỏi gọng kìm của người bên trên. Từ lúc tỉnh dậy cơ thể cậu vẫn trần trụi không mảnh vải, điều này càng dễ cho hắn ngang nhiên đút vào phía dưới chiếm đoạt.
"A... Cảm giác khi bị súc sinh đâm vào lỗ dưới của anh thế nào? Có thấy sướng không anh trai?"
Cậu run rẩy cào loạn lên tấm lưng đối phương: "Cút ra... Biến đi.."
Hắn cười hả hê: "Lỡ đánh dấu rồi hay là chúng ta sinh thêm một đứa con nhé? Hử.."
"Không... không được.."
Nghe hắn nhắc đến chuyện này bất giác làm mọi kí ức chật vật lúc trước trong quá khứ ùa về, cậu nhớ đến cái thai 18 ngày tuổi kia, mọi đau khổ giờ đây đã không kìm nổi bật khóc thành tiếng.
"Khóc? Từ khi nào anh đã trở nên yếu đuối đến mức này rồi"
Nhìn thấy gương mặt cậu lấm lem đầy nước mắt dưới thân, hắn dường như cảm thấy hưng phấn hơn, cố tình tìm khoang sinh sản phía dưới đâm vào. Chỉ là hắn vẫn biết ý chưa cho hẳn vào, nhưng hành động này đã khiến người dưới thân hoảng sợ đến mức nhũn người ra, nước mắt càng lúc càng rơi nhiều xuống giường.
"Tống Hạo Kình... không, không phải chỗ đấy...
Hắn ác ý cố chấp nói: "Anh trai, chúng ta sinh một đứa nhé. Lúc đó quan hệ giữa hai ta càng khăng khít hơn ha..."
"Đừng... làm ơn..."
"Tống Hạo Kình... làm ơn.."
Ngay lúc cậu nghĩ hắn chuẩn bị thắt nút thì tiếng gõ cửa phòng vang lên, kèm theo đó là giọng của Vương Tuấn.
Lần gọi này của Vương Tuấn như cọng rơm cứu mạng cậu vậy, ít nhất cậu cảm nhận được người bên trên không còn cố tiến vào khoang sinh sản của mình nữa. Hắn vẫn chạy nước rút, vẫn bắn bên trong nhưng cũng may tất cả chỉ có thế. Ngay khi hắn rời khỏi cơ thể cậu, cậu yếu ớt đẩy đối phương ra rồi chạy vào nhà tắm đóng cửa lại, cố gắng nhanh chóng dùng tay móc hết dịch bên dưới ra.
Bên ngoài Tống Hạo Kình còn cắn nhắn thêm vài lời vô nghĩa nữa rồi mới bỏ đi. Cậu yên lặng lau sạch nước mắt còn vương, con ngươi hắn tơ máu đỏ nhìn chăm chăm vào khoảng không.