Nữ y tá nghe cậu hỏi vậy thì không khỏi bất ngờ, cô đi tới bên cạnh đối phương.
"Xét nghiệm ADN không mất quá nhiều thời gian, sau ba ngày là có kết quả"
Dừng một chút, cô thắc mắc: "Cậu... muốn xét nghiệm của ai với ai?"
Kỷ Diệu đối diện với cô, không hiểu sao tầm nhìn cậu bị nhèo đi, cậu cúi đầu xuống nhìn bệnh án trong tay, mọi điều thật khó chấp nhận với cậu hiện tại.
"... Không, tôi chỉ hỏi thôi, cảm ơn cô."
Cô biết mình nhiều lời, ái ngại mím môi: "Không có gì... Có thể cho tôi xin lại tập bệnh án được không?"
Cậu đưa qua cho cô, cô nhận lấy và rời đi ngay sau đó. Khi chỉ còn mỗi chính cậu trong căn phòng, ánh sáng của mặt trời ngoài cửa sổ lúc này thật chói mắt đến mức nhức nhối. Cậu thất thần nhìn vào khoảng không, trong đầu không thể suy nghĩ nổi tại sao lại thành như vậy.
Tống Bạch Dương là nhóm máu O, mẹ cậu cũng là nhóm máu O... tại sao cậu là nhóm máu A. Đây là sự nhầm lẫn bên phía bệnh viện... hay sự thật là thế.
Kỷ Diệu vò đầu bứt tóc suốt một khoảng thời gian chìm trong suy nghĩ của riêng mình, sự hoảng loạn đang nhấn chìm cậu. Sau cùng dường như đã tìm cho mình lối thoát, cậu đưa ra quyết định sẽ kiểm tra lại lần nữa nhóm máu của mình, nếu vẫn là A... thì sẽ tính đến bước xét nghiệm huyết thống.
Cậu mệt mỏi xoa bả vai, vô tình đụng vào vị trí ở gáy khiến bản thân giật mình. Một ý nghĩ nhanh chóng vụt qua trong đầu khiến cậu chần chừ cân nhắc.
"Đến giờ uống thuốc rồi."
Cửa phòng mở ra, nữ y tá ban nãy đi vào, trong tay cô còn cầm theo thuốc. Cô rót nước cho cậu, Kỷ Diệu một hơi cho hết 5 viên vào miệng nuốt xuống.
"Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi."
Cậu do dự: "Cho tôi hỏi..."
Cô ừm một tiếng: "Cậu hỏi đi."
Cậu vừa sờ dấu răng trên cổ, vừa nói: "Có cách nào xoá bỏ hoàn toàn vết đánh dấu vĩnh viễn không?"
Nữ y tá nhìn cậu rồi nhìn đến vị trí ở gáy đang bị che đi kia, cô lắc đầu: "Không thể, hiện tại chưa có biện pháp y tế an toàn cho việc này cả... Vả lại, cậu có phải bị đánh dấu vĩnh viễn đâu."
Nghe đối phương nói như vậy khiến cậu sững người lại giữa chừng: "Sao cơ? Không phải đánh dấu vĩnh viễn sao?"
Cô gật đầu: "Đúng vậy, trường hợp nhầm lẫn này không thường xảy ra, chủ yếu do alpha trội gây ra vì không kiểm soát được lượng pheromone truyền vào tuyến thể omega nên mới nhìn giống như bị đánh dấu vĩnh viễn"
Vết răng ở sau gáy vẫn hằn sâu dù đã qua nhiều ngày, khiến cậu vẫn còn điều hoài nghi: "Nhưng cũng lâu rồi dấu vết chưa biến mất."
"Tuy nó không phải đánh dấu vĩnh viễn nhưng nó khác đánh dấu tạm thời ở chỗ sẽ tan biến lâu hơn, ít nhất phải hai tuần sau mới biến mất. Cậu đừng lo lắng."
Có được lời khẳng định này của y tá khiến cậu yên tâm hơn hẳn. Kỷ Diệu thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, gánh nặng mấy ngày nay cũng được trút bỏ
phần nào. Chỉ cần từ giờ đến khi nó biến mất hoàn toàn biết cách che chắn kĩ càng thì sẽ không lộ ra điều gì bất thường.
Suốt khoảng thời gian ngày hôm đó tâm trạng cậu như treo trên mây vậy. Sự lo sợ dần lấn chiếm suy nghĩ của cậu, khiến cậu đều ăn không ngon ngủ không yên. Để rồi qua ngày hôm sau, cậu quyết định tới phòng xét nghiệm lại nhóm máu của mình.
Vì hôm nay bệnh viện tiếp nhận rất nhiều bệnh nhân mới nên không có ai rảnh tay xét nghiệm luôn cho cậu. Họ lấy máu và hẹn chiều tới lấy kết quả. Kỳ Diệu không ngại chờ đợi, cậu chỉ sợ mọi thứ không như mình ngộ nhận.
Cả ngày chỉ ở trong phòng làm cậu cũng chán, sau khi ăn trưa và uống thuốc, cậu đi dạo và làm quen với một vài người lạ ở khuôn viên cả buổi chiều để giết thời gian. Lúc mặt trời sắp lặn mới sực nhớ tới phải qua phòng xét nghiệm, chỉ là khi đi qua dãy hành lang bệnh viện lại nảy ra ý nghĩ tới chỗ Tống Hạo Kình.
Bên ngoài phòng bệnh Tống Hạo Kình có hai bảo an mặc đồ đen to cao, bọn họ đều biết cậu nên cậu dễ dàng đi vào. Tống Hạo Kình nằm ở bên trong vẫn chưa tỉnh lại, cũng không có ai kề bên.
Tiếng thiết bị y tế thỉnh thoảng lại kêu khẽ một hồi, trong không gian yên tĩnh mang lại cảm giác bất an khó tả. Kỷ Diệu chậm rãi đi đến bên giường, nhìn xuống người vẫn bất tỉnh chẳng hay biết gì kia.
Trên đầu đối phương được băng bó còn kín kẽ hơn cả cánh tay bị gãy của cậu, nghe y tá nơi này đồn sơ qua hình như hắn còn gãy mấy cái xương sườn nữa. Cậu nhìn xuống thấy một bên cánh tay phải của hắn thò ra khỏi chăn, nơi cổ tay được băng bó vết thương.
Như bị ma xui quỷ khiến, cậu tiến tới sờ vào chỗ băng bó đó. Xúc cảm khi chạm vào đống bột cứng đó chẳng có cảm giác gì đặc biệt, lạnh lẽo và khô rát.
"Um..."
Cậu giật mình nhìn lên, Tống Hạo Kình đang có dấu hiệu tỉnh lại, ngón tay hắn khể đụng vào tay cậu, mí mắt giật nhẹ lên xuống. Ngay khi hắn dần dần mở mắt ra, cậu định lùi về phía sau nhưng chợt phát hiện cái tay bị thương của hắn không biết từ lúc nào đã nắm lấy ngón tay út của cậu.
Giọng điệu gay gắt của Diệp Hồng lớn tiếng vang lên đằng sau làm cậu giật thót người một cái. Cậu vừa quay đầu lại thì đã ăn ngay cái tát của bà ta.
"Hạo Kình vẫn còn hôn mê nằm đó, cậu định tới hãm hại nó sao?"
Cái tát thật sự không hề nhẹ, theo phản xạ tự nhiên cậu sờ vào má mình vì chưa hết sốc. Diệp Hồng vẫn còn trong cơn tức giận tột độ, bà ta chỉ thẳng ngón tay vào mặt cậu.
"Cút đi, đừng để tôi thấy cậu lởn vởn bên cạnh nó nữa. Nếu không tôi sẽ..."
"Me..."
Tiếng gọi yếu ớt của Tống Hạo Kình thành công lôi kéo sự chú ý của Diệp Hồng. Bà ta ngay lập tức đẩy cậu qua một bên, đi tới bên giường đứa con trai yêu quý của mình.
"Hạo Kình, con tỉnh rồi sao? Tốt quá, tốt quá rồi"
Giọng nói của quý phu nhân như sắp khóc vì quá xúc động vậy. Kỷ Diệu đá lưỡi vào vết thương ở má, cậu liếc nhìn hai người thì đụng phải ánh mắt của Tống Hạo Kình. Con ngươi bạch kim của hắn như đang cố xoáy sâu vào tâm trí cậu vậy.
Kỷ Diệu khó chịu cau mày, cậu đi thẳng ra ngoài chẳng hề do dự, lúc ra đến cửa còn suýt va phải Tống Tư Liễu.
"Anh."
"Tư Liễu, không đụng vào em chứ.
Cô bé lắc đầu: "Em không sao. Sao anh ở đây vậy?"
Vừa hỏi xong cô để ý thấy cái tay bị gãy của cậu: "Tay anh sao thế? Bị thương có nặng không?"
Câu trả lời của cậu chưa kịp nói ra đã bị tiếng nói chuyện bên trong phòng át đi, giọng điệu vui sướng của Diệp Hồng thực sự thu hút sự chú ý của con bé. Tống Tư Liễu nghiêng đầu ngó vào bên trong, khi thấy được Tống Hạo Kình đã tỉnh dậy thì đối phương lập tức lãng quên cậu, vội vàng lách người chui vào bên trong xà vào lòng Tống Hạo Kinh.
Kỷ Diệu mím môi, cậu không hề có cảm giác mất mát nào cả, dù gì chuyện này đã quá quen rồi. Cậu luôn luôn là người thừa trong Tống gia.
Cậu khẽ thở dài một tiếng, xoay người hướng hành lang bên trái tới phòng xét nghiệm máu, nhưng khi sắp đến cửa phòng thì gặp phải Tống Yến đi tới. Cậu đã chuẩn bị tinh thần bị hỏi tại sao lại đến đây, nhưng hình như đó không phải điều anh ta quan tâm.
Tống Yến đứng trước mặt cậu, khác với tất cả những lần trước, lần này cảm giác anh ta mang lại cho cậu là sự áp bức rõ ràng.
"Anh có vấn đề gì với em sao?"
Anh ta nhìn cậu trầm mặc một lúc rồi lạnh lùng nói:
"Tống Diệu, tôi không cần biết hai người các cậu đã làm gì, nhưng tốt nhất nên dừng lại ngay đi."
Sắc mặt cậu nhanh chóng thay đổi: "Anh có ý gì?"
Anh ta nhìn thẳng vào đôi mắt đang cố né tránh của cậu: "Cái này các người tự biết, đừng đem ô nhục cho Tống gia và chính hai người."
Cậu khó khăn nuốt nước bọt: "Anh không muốn biết nội tình bên trong sao?"
"Tống Diệu, cậu không thấy xấu hổ sao?"
Bị nhục mạ đến mức như vậy khiến cậu giờ đây chỉ có thể bất giác bật cười thành tiếng.
"Xấu hổ? Anh muốn tôi trả lời như thế nào mới vừa lòng."
Trước cái nheo mắt nguy hiểm của đối phương, cậu đẩy người ra rồi đi tới mở cửa phòng xét nghiệm.
"Tống Hạo Kình tỉnh rồi đấy, đi mà chất vấn cậu ta có biết xấu hổ hay không."
Sau khi nặng nề đóng cửa phòng lại, rốt cuộc ánh mắt kia cũng không còn đeo bám cậu nữa. Kỷ Diệu bất lực xoa tới xoa lui vết thương sau gáy đã được che chắn kĩ càng, sự sợ hãi trào dâng trong lòng.
Làm sao đây...phải làm sao đây?
Rốt cuộc tại sao Tống Yến lại biết chuyện của bọn họ? Tống Bạch Dương và Diệp Hồng biết chưa?... Mẹ cậu, bà ấy đã biết chưa?
"Cậu tới lấy kết quả sao?"
Tiếng gọi của điều dưỡng thành công kéo cậu ra khỏi những suy nghĩ khủng hoảng, cậu mờ mịt nhìn đối phương, như một con rối gật đầu.
"Phải, làm phiền anh."
Anh ta đưa cho cậu tờ kết quả xét nghiệm nhóm máu, Kỷ Diệu không dám mở ra xem ngay. Cậu do dự tới lui rồi quyết định cầm nó về phòng mình mới mở. Bên ngoài Tống Yến đã rời đi, cậu hiện tại không còn tâm trí quan tâm đến anh ta nữa.
Hành lang dẫn tới phòng cậu vốn chẳng mất bao nhiêu thời gian là về tới, nhưng lúc này lại xa xôi đến khó hiểu. Khi vào đến phòng mình, cậu phát hiện tờ giấy trong tay đã bị vo chặt đến mức nhàu nát.
Chữ trên giấy không vì thế mà nhèo đi chút nào, cậu run rẩy mở nó ra xem, sau cùng chỉ còn biết suy sụp ngồi bất động dưới đất hồi lâu.