[ABO] Vỏ Bọc Thối Nát

Chương 47



Kỷ Diệu quay trở lại phòng bệnh, mẹ cậu vẫn chưa tỉnh, bà ấy vẫn còn hôn mê.

Cậu sốt ruột hỏi y tá bên cạnh đang chuẩn bị đi: "Khi nào bà ấy có thể tỉnh lại được?"

"Với lượng thuốc hiện tại nhanh thì cũng phải một ngày nữa, chậm thì ba ngày sau. Chúng tôi sẽ cung cấp liên tục chất dinh dưỡng vào người bệnh nhân.

"Cảm ơn cô."

Y tá nói không có gì rồi mở cửa rời đi. Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại mình cậu và mẹ. Dù đã mở cửa sổ đón nắng nhưng mùi thuốc kháng sinh vẫn không cách nào xua tan bớt. Cậu biết mình không thể tiếp tục ở đây như thế này, nên chỉ ngồi nán lại thêm một tiếng nữa rồi mới trở về.

Lúc trở về Tống gia là vào buổi chiều, vào giờ này thì thường không có người ở nhà. Cậu nhìn ngó xung quanh một lần nữa, còn giữ lấy người làm trong nhà hỏi thử xem có người ở nhà không thì đều nhận được câu trả lời là không. Nhận được câu trả lời thỏa đáng, cậu mỉm cười, cẩn thận tự mình đi lên tầng ba, phòng ngủ của Tống Bạch Dương và Diệp Hồng.

Căn phòng thực sự rất rộng, ước chừng 150m vuông. Kỷ Diệu đi hết phòng bên ngoài rồi vào phòng ngủ của họ, cậu thử tìm kiếm từ cái lược, gối, chăn, ga giường...đều không thấy có sợi tóc nào của Tống Bạch Dương, ngay cả tóc của Diệp Hồng còn không có. Nơi đây được dọn dẹp sạch sẽ không một hạt bụi.

Cậu lại mò tới tủ quần áo, tìm tới tìm lui cũng không ra thứ mình cần. Cậu mím môi, chỉ đành bỏ cuộc rời khỏi.

Nếu muốn làm xét nghiệm ADN thì ít nhất phải có mẫu từ ông ta, mà thứ đó không phải muốn kiếm là có được dễ dàng.

Lúc đi trên hành lang về phòng mình thì cậu có đi qua phòng của Tống Hạo Kình. Cậu vốn chẳng định quan tâm nhưng bất chợt trong đầu loé lên một ý nghĩ điên rồ. Nếu trên lý thuyết cậu và Tống Hạo Kình là anh em cùng cha khác mẹ thì việc xét nghiệm quan hệ huyết thống giữa hai người là có thể, không giống với anh em cùng cha cùng mẹ.

Chỉ vừa nghĩ như vậy thôi mà cả tâm trí cậu đều giống như bị thôi thúc xông vào phòng đối phương vậy. Cậu hít một hơi thật sâu, đi tới gõ cửa phòng, phải mất một lúc hắn mới đi ra.

Tống Hạo Kình bị Diệp Hồng kiên quyết cấm túc nên dù mọc cách chưa chắc đã bay khỏi đây nên hắn rất an phận ở nhà. Nhưng việc đó không có nghĩa là hắn không khó chịu ra mặt, lúc ra mở cửa đối phương còn vừa cau mày vừa nghe điện thoại nhìn cậu chằm chằm.

Hắn nói với đầu dây bên kia: "Mày đợi tao chút, tao có việc, tí nữa gọi lại ngay."

Từ đầu đến cuối hắn chưa rời mắt khỏi cậu.

"Có chuyện gì?"

Cậu nhìn dãy hành lang tầng hai không có người, quyết định đánh bạo.

"Tôi chỉ muốn xem cậu thế nào thôi. Có thể vào trong phòng ngồi chút chứ."

Lần đầu tiên cậu chủ động muốn vào trong phòng khiến hắn thấy vừa lạ vừa đáng ngờ vô cùng, nhưng cũng không từ chối mà tránh qua một bên nhường đường cho người vào. Kỷ Diệu đi vào phòng, hắn nhìn ra ngoài hành lang rồi đóng cửa lại, tiện tay khoá trái luôn.

"Nói đi, anh lại có chuyện gì?"

Cậu hơi lơ đãng để ý xung quanh: "Cậu cứ nói chuyện điện thoại cho xong đi, rồi chúng ta nói cũng chưa muộn.

Tống Hạo Kình nhướng mày nhìn cậu, thật sự vẫn không hiểu đối phương đang muốn làm gì. Nhưng quả thật hắn đang bận, lúc nãy đang nói đến vấn đề chính thì bị cắt ngang giữa chừng. Hắn đi vào phòng ngủ để người kia ở ngoài một mình.

Tống Hạo Kình vừa đi mất thì cậu nhanh chóng hành động, tìm tới tìm lui những chỗ có thể tìm nhưng hầu hết đều không có gì. Cậu cắn môi dưới, quay sang nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng kín kia. Nếu muốn lấy được tóc của đối phương thì phải vào phòng ngủ, nhưng làm cách nào vào được đó đây. Lúc nữa hắn nói chuyện xong đi ra thì cậu nên tìm cớ gì đây.

Cậu đi đi đi lại một chỗ, cố gắng suy nghĩ cách tiếp cận hắn. Rồi đột nhiên chính cậu không ngờ tới sự việc sắp phát sinh.

Từ trong cơ thể cậu đột nhiên nóng bức và khó chịu, một phản ứng gần giống như phát tình. Cậu cố gắng lục lại kí ức cũ, tính toán xem lần cuối cùng mình rơi vào kì phát tình là lúc nào... Là hai tháng trước.



Kỷ Diệu ngồi co người trên ghế sofa lớn, cơ thể hơi chút lại giật nhẹ. Cậu cắn mạnh môi dưới, cẩn thận suy nghĩ thiệt hơn.

"Anh sao vậy?"

Tống Hạo Kình đã đi ra từ lúc nào không hay, hắn thấy sắc mặt cậu ửng đỏ bất thường thì đi tới nhìn kĩ.

"Trong người không khỏe sao? Để tôi gọi bác sĩ gia đình."

"Không sao đâu, đừng để ý tới tôi."

Hắn nhíu mày, đưa tay tới sờ thử nhiệt độ trên trán cậu, đúng là nóng hơn bình thường.

"Rõ ràng là không ổn, sắc mặt anh nhìn không được tốt lắm."

"Đừng động vào tôi."

Cậu gạt tay hắn đi, cố gắng giữ khoảng cách xa. Cậu nghĩ lại rồi, dù thế nào cũng không thể tiếp tục phát sinh quan hệ bất chính này nữa, nếu kết quả có cho ra bọn họ không phải anh em ruột thì trên danh nghĩa họ vẫn là anh em. Nếu mọi việc đi càng xa thì càng không cách nào cứu vãn nổi.

Cậu loạng choạng đứng lên, đẩy đối phương ra rồi đi thẳng về hướng cửa. Nhưng chưa đi được ba bước thì bị cánh tay ôm ngang eo kéo về đằng sau, cá người lao thẳng vào lồng ngực hắn.

"Tống Hạo Kình...

"Anh trai, mùi hương của anh đang lấp kín phòng tôi rồi."

Kỷ Diệu đơ người ra, thử hít vào một hơi thì thấy đúng mùi pheromone của mình. Mùi pheromone lúc vào kì phát tình luôn nồng đậm hơn lúc bình thường, bản chất là một mùi hương dùng để câu dẫn alpha. Cậu sợ hãi sờ lên tuyến thể sau gáy, vị trí nhạy cảm đó đang nóng rực lên. Bất ngờ một thứ gì đó lạnh lẽo hôn lên ngón tay sau gáy của cậu khiến cậu sợ hãi rụt lại.

"Anh đến kì phát tình rồi, hôm nay chủ động là muốn được tôi an ủi sao."

"... Không phải."

Tống Hạo Kình nheo mắt nhìn cái cổ trần trụi bày ra ngay trước mặt, thực sự hấp dẫn vô cùng. Hắn cúi xuống cần cổ đối phương ngửi ngửi mùi hương hoa linh lan ngọt ngào.

"Hình như cũng lâu rồi chúng ta chưa làm, anh không nhớ những đêm nóng bỏng của chúng ta sao?"

"Tống Hạo Kình... đây là Tống gia, Tống Yến có thể về bất cứ lúc nào"

Cậu cố gắng gỡ cái tay đang túm chặt eo mình nhưng vô dụng, bàn tay hắn như kìm sắt ghìm chặt cậu vậy. Hắn từ đằng sau hôn lên má cậu, tay còn lại không an phận mò vào vạt áo.

"Anh ta bận lắm, làm gì có thời gian để ý đến chúng ta."

Cậu nhớ lại mình vừa gặp Tống Yến sáng nay ở bệnh viện, quả thật anh ta không rảnh, đang bận đưa người tình đi khám thai. Cậu chưa kịp tìm lý do trốn tránh thì bất ngờ bị hắn nhấc bổng cả người lên, bế về vào ngủ.

"Vết thương... vết thương của cậu vẫn chưa khỏi hẳn, còn tay tôi vừa mới gãy xong."

"Đừng lo lắng."



Hắn đóng cửa phòng ngủ lại, nhanh chân ôm người đến bên giường.

"Tôi sẽ làm nhẹ nhàng, sẽ không chạm đến vết thương của anh đâu"

Giọng nói của hắn pha lẫn chút nhẹ nhàng và quyến rũ như mời gọi bạn tình, nhưng lọt vào tai cậu lại lạnh lẽo như án tử. Cậu quay đầu nhìn vào mắt đối phương, trong đôi mắt đó chứa đầy dục vọng đã bị tích tụ quá lâu.

Diệp Hồng bận công chuyện bên Diệp gia cả ngày giờ mới về được. Vừa về tới nơi bà ta đã hỏi quản gia về Tống Hạo Kình, quản gia thành thật trả lời là hắn vẫn ở trong phòng chưa ra từ trưa rồi. Bà ta để quản gia đi làm việc tiếp, tự mình lên phòng đối phương.

Cửa phòng đóng kín không mở được vì khoá trái bên trong, Diệp Hồng gõ cửa đến lần thứ ba nhưng không nghe thấy động tĩnh gì. Bà ta nhíu mày, cất tiếng gọi.

"Hạo Kình, con vẫn ở trong phòng chứ?"

Vẫn không có tiếng đáp lại: "Hạo Kình?"

Sự nghi ngờ trong lòng lập tức bén rễ, bà ta lớn tiếng gọi tầng dưới: "Quản gia..."

"Mẹ, có chuyện gì sao?"

Cánh cửa phòng bất chợt mở ra, Tống Hạo Kình đứng ở cửa nhưng trong phòng tối đen như mực. Từ vị trí ngoài của bà không nhìn rõ sắc mặt của hắn trông như thế nào vì gương mặt hắn bị lấp đầy bởi bóng tối.

"Con làm gì mà lâu vậy, ta gọi mãi mới ra."

Giọng hắn nghe có chút trầm: "Con đang trong phòng tắm, nghe tiếng mẹ gọi thì vội chạy ra."

Bà ta không nhận thấy khác lạ gì, chỉ là thoang thoảng ngửi thấy hương hoa linh lan, đoán chừng là loại sữa tắm con trai ưa chuộng.

"Tối rồi, thay quần áo xuống ăn cơm đi."

Diệp Hồng muốn vào phòng nhưng bị hắn cản lại, Tống Hạo Kình nói.

"Gần đây con đang cày game, phải mất ba ngày mới xong, mỗi lần đến bữa mẹ bảo người làm mang để trước cửa phòng cho con là được."

"Cày game cũng phải ăn uống đàng hoàng, để ba con mà biết được sẽ không xong đâu."

Hắn lấy lòng: "Mẹ đừng để ba biết, đi mà mẹ."

Từ nhỏ đến lớn Tống Hạo Kình là đứa con trai bà thương nhất nên không nỡ nặng lời bao giờ, cộng thêm vừa bị thương khỏi nên chỉ cần hắn xin xỏ là đồng ý liền.

"Chơi cho xong đi rồi điều chỉnh lại giờ giấc sinh hoạt đàng hoàng vào."

"Con biết rồi."

Nói chưa hết lời đã vội vàng đóng cửa phòng lại, còn không quên tiện tay khoá trái cửa nữa. Không biết là thể loại game điện tử gì khiến hắn mê mẩn đến vậy. Diệp Hồng thở dài rồi đi xuống tầng, nhưng trước lúc đó bà có quay đầu nhìn về phía căn phòng cuối dãy kia. Đó là phòng của đứa con hoang mấy ngày nay chẳng thấy mặt mũi, không biết đã đi lêu lổng ở đâu.

Diệp Hồng không để tâm nhiều, xuống nhắc nhở quản gia mang nhiều thức ăn lên cho Tống Hạo Kình, dặn không được làm phiền đến hắn, cứ để trước cửa phòng là được. Khi nhắc nhở xong xuôi bà mới về phòng mình, không hiểu sao cái mùi hương hoa linh lan kia vẫn còn dính trên người.

Bà ngửi lại thử, cảm thấy dường như đã từng ngửi được ở đâu rồi.