Buổi chiều rảnh không làm gì nên Kỷ Diệu đến bệnh viện thăm mẹ. Lúc đến cậu mua rất nhiều hoa quả mà bà thích ăn. Mẹ Kỷ thấy cậu tới thì bất ngờ vô cùng.
Hai người đã rất lâu chưa gặp mặt trực tiếp kể từ khi cậu đến Thượng Hải nhập học, vì thế có rất nhiều chuyện để tâm sự. Cậu nhìn mẹ, rồi nhớ đến việc mình phân hoá thành omega lặn, trong lòng đang tìm lúc thích hợp để nói thì y tá đi vào nói đến giờ phải thay thuốc rồi.
Ngó xem giờ cũng đã muộn rồi, nhà chính Tống gia hôm nay lại có tiệc mừng thọ, cậu về muộn thì lại không phải. Mẹ cậu xong khi tiêm thuốc thì cũng buồn ngủ do phản ứng với thuốc. Cậu đợi mẹ ngủ hẳn, kéo chăn đắp kín kẽ rồi mới vội vàng bắt taxi về.
Quả nhiên, giờ này đã tấp nập người đến. Từ khuôn viên rộng 300 mét vuông bên ngoài đã đỗ gần kín. Cậu lách người đi cửa sau vào nhà, rồi vội vàng lên tầng hai.
Bình thường khi Tống gia có tiệc cậu chả bao giờ tham gia, giờ thì cũng vậy. Bức hoạ sáng nay mua tí nhờ người mang qua là được rồi. Cậu chắc mẩm là thế, nhưng Tống Hạo Kình lại đến gõ cửa cậu.
"Ba gọi anh qua gặp ông."
Cậu không muốn đi một chút nào: "Từ khi nào cậu toàn thay ba đến chuyển lời vậy."
Nói xong không để ý sắc mặt đối phương, đóng sầm cửa lại. Được rồi, điều gì tới thì tới luôn đi.
Cậu sửa soạn một chút rồi đi qua thư phòng của Tống Bạch Dương. Thấy cậu, Tống Bạch Dương bỏ kính xuống bàn.
"Đến rồi à. Ngồi đi."
Cách một cái bàn, Kỷ Diệu ngồi xuống đối diện: "Người gọi con qua đây có chuyện gì sao?"
Tống Bạch Dương không phải người vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Con nghĩ sao về việc theo học kinh tế - tài chính."
Cậu không hề có hứng thú: "Con thấy bản thân không phù hợp, thiết kế kiến trúc là sở trường của con."
Tống Bạch Dương nghe cậu nói hết lời, từ đầu đến cuối vẻ mặt ông rất thoải mái, không nang chút xa cách nào. Chỉ là từ trước đến giờ, bản chất con người ông quá áp đặt.
"Tống Diệu, chuyển qua học kinh tế đi. Ba sẽ có cách sắp xếp cho con sang cùng một khoa với Hạo Kình, khi đó hai đứa con có thể hỗ trợ nhau học."
Sắc mặt cậu khẽ biến: "Nhưng con không muốn từ bỏ thiết kế."
"Học năm đầu rồi bảo lưu kết quả, khi học xong mảng kinh tế con vẫn có thể tiếp tục học nó."
Rõ ràng là trắng trợn ép buộc cậu: "Nếu con không đồng ý thì sao?"
Tống Bạch Dương vẫn rất ôn hòa nhìn cậu: "Hãy nghĩ đến người mẹ của con."
Kỷ Diệu âm thầm nắm chặt tay lại, khó khăn trả lời: "Cho con chút thời gian suy nghĩ, mọi thứ đột ngột quá."
"Không vội, cứ cân nhắc kĩ đi."
\\_
Dù đã rời khỏi thư phòng nhưng cậu cảm thấy uy nghiêm của ông ta vẫn đè nặng lên mình. Rốt cuộc vì lý do gì mà người ba vô tâm trước đây bây giờ lại muốn khống chế cuộc đời của cậu. Ông ta muốn cậu nằm trong bàn cờ sao cho dễ điều khiển sao.
Trông thì như bậc trưởng bối thấu hiểu con cái, nhưng cứ một hai câu lại mang mẹ cậu ra để uy hiếp, đúng là lão già mưu mô. Sau nhiều năm sống ở Tống gia, không ngờ có ngày cậu có giá trị lợi dụng, chẳng biết nên vui hay buồn đây.
Sảnh chính đã khai tiệc ít phút trước, cậu chẳng còn tâm tư gì nữa, cũng không muốn trở lại căn phòng ngột ngạt của mình, quyết định ra sau khuôn viên đi dạo. Ở đó yên tĩnh, ít người qua lại, là nơi thích hợp cho người ưa tĩnh lặng.
Dù là trước hay sau biệt thự Tống gia đều rất rộng, tuy vậy đèn led được lắp đặt khắp ngõ ngách. Đi hoài không hiểu sao lại vào vườn hoa, ở giữa vườn có nhà kính nhỏ, thích hợp thưởng trà chiều. Nghe nói đây là nơi Tống phu nhân thích nhất.
Cậu bước vào nhà kính, ngồi lên ghế tựa nghỉ ngơi. Cả ngày mệt mỏi chạy tới chạy lui cậu đuối sức lắm rồi. Bên tai có luồng gió lạnh thổi qua, không biết từ khi nào cậu tiến vào giấc ngủ.
Mơ mơ màng màng thì bị một tiếng thét đánh thức. Cậu giật mình tỉnh dậy, lắng nghe thật kĩ âm thanh càng ngày càng yếu đó phát ra từ đâu. Hình như ở bụi hoa hồng bên kia. Chẳng lẽ có đánh nhau.
Kỷ Diệu nuốt nước bọt, chậm rãi không phát ra tiếng động lấp ở chỗ khuất nhìn sang. Cậu nhận ra có hai người đàn ông và một trong số họ là đại thiếu gia Tống gia - Tống Yến.
Thường ngày tác phong của hắn trông rất nhã nhặn, dù là alpha trội trong gia tộc lớn cũng không có dáng vẻ kiêu ngạo. Nhưng lúc này, cậu lại tận mắt trông thấy hắn đang ra sức cưỡng bức một người, mặc cho đối phương khóc lóc xin tha. Âm thanh tục tĩu của họ thật sự vang rất rõ nơi góc vườn.
Kỷ Diệu không đành lòng nhìn tiếp cảnh tượng khủng khiếp đó nữa. Cậu đang có ý định tạo tiếng ồn lớn hoặc hét to gọi người đến thì có người kéo cậu chạy ra hướng khác, kẻ đó còn không quên lấy tay bịt miệng tránh cậu la hét.
"Im lặng rời khỏi đây đi."
Là Tống Hạo Kình, sao hắn lại ở chỗ này. Cậu vùng ra khỏi đối phương, bị lôi đi bất ngờ nên thở không kịp.
"Chúng ta phải gọi người đến giúp người vừa rồi, Tống Yến đang làm việc không bằng cầm thú."
Hắn nhìn cậu phẫn nộ mà mặt đỏ ửng lên, trông cứng đầu vô cùng.
"Đấy là người tình của anh tôi, họ ở bên nhau lâu rồi, việc lúc nãy chỉ là tình thú mà thôi."
Tình thú kiểu gì vậy, người trong cái nhà này không ai được bình thường à.
Kỷ Diệu thật sự có ý định quay lại, nhưng thể lực của cậu chênh lệch rất lớn với Tống Hạo Kình, bị đối phương dùng sức kéo về phòng mình. Cổ tay cậu sưng đỏ khi hắn bỏ tay ra, chắc chắn ngày mai sẽ để lại vết bầm lớn.
"Ngoan ngoãn ở phòng mình đi, đừng lo chuyện bao đồng, ngày mai là có thể quay về Thượng Hải rồi."
Nhắc nhở không chút thiện chí xong rồi đút tay vào túi quần tiêu soái bỏ đi. Cậu nhíu mày, cảm thấy mệt mỏi với rất nhiều chuyện hôm nay.