Người khác kinh ngạc, còn Bạch Tể Viễn lại ngẩn cao đầu, bộ dạng đắc ý dào dạt.
Giống như đang nói “Xem đi! Ngươi cảm thấy thú khuê nữ của ta là ủy khuất nhi tử của ngươi, còn làm ra bộ dáng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hắn vì nàng, ngay cả ở tế cũng vui, ta không hiếm lạ ngươi.”
Lúc nhìn Tiếu Túc đột nhiên cảm thấy rất vừa lòng.
- Khụ khụ......
Hưng Khánh ho khụ hai tiếng, mặt âm trầm hỏi:
- Ngươi muốn ở tế?
- Này a, ngươi đứa nhỏ này nói gì mê sảng vậy?
Hưng Khánh Đế vừa mở miệng, Thục phi giống như tìm được chỗ dựa, lập tức tiếp lời trách cứ nói:
- Phu thê Thần Sách Hầu vô tử, huyết mạch Tiếu gia cũng chỉ có một mình ngươi mà thôi. Thuận Ninh trưởng công chúa tái giá Lý gia cũng không hạ sinh được hài tử, Lý phò mã lại nặng tình với trưởng công chúa, không chịu nạp thiếp, sau này hai người bọn họ cũng cần ngươi phụng dưỡng mà sống quãng đời còn lại. Nói đúng hơn, là ngươi gánh vác trách nhiệm kéo dài hương khói của hai nhà, lại chịu trách nhiệm kế thừa ba cái hầu phủ, sao có thể nói đến chuyện ở tế? Thật là không hiểu chuyện. Hoàng thượng, người cũng không thể đáp ứng yêu cầu hồ đồ của hắn, nếu Thuận Ninh trưởng công chúa biết được, nhất định sẽ làm ầm ĩ với người.
Nói một hơi đều là bộ dạng ân cần thân thiết, nhưng hoàng hậu là cựu mẫu còn chưa mở miệng, nàng chỉ là một thị thiếp lại dám giành lời nói trước.
Hơn nữa, nàng còn vô ý bất tri bất giác đem chuyện của Tiếu gia nói ra bên ngoài.
Mọi người nghe xong liền trầm mặt, sắc mặt hoàng hậu càng khó coi hơn, dù nàng không tán thành chuyện Tiếu Túc ở tế, muốn mở miệng khuyên bảo.
Nhưng Thục phi lại làm ra vẻ ta đây, đúng là không đem nàng để ở trong mắt, có khác gì tán một cái lên mặt nàng đâu. Thật không thể nhẫn nhịn.
Vợ chồng hơn hai mươi năm, bọn họ đã sớm ăn ý, được nhắc nhở, biết trong lòng trượng phu có tính toán.
Hoàng hậu đành nhịn xuống, nghiêng đầu qua một bên coi như cái gì cũng không nghe thấy.
Tiếu Túc nghe vậy cảm thấy phẫn hận khó ức chế, đứng bật dậy, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng Thục phi tràn đầy âm hàn lệ khí, làm tóc gáy Thục phi dựng ngược cả lên, thiếu chút nữa là kinh hô ra tiếng.
Chuyện Tiếu gia mọi người đều biết, năm đó Tiếu Túc trải qua cuộc sống thế nào trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
Lúc đó, nàng đã đứng hàng tứ phi, khi hoàng hậu khuyên giải Thuận Ninh trưởng công chúa, thì nàng xuất khẩu biện giải.
Còn giả bộ“Vì tốt cho ngươi, hy vọng mẫu tử các ngươi hài hòa”, sao Tiếu Túc có thể không hận đây?
Huống chi lúc này, nàng còn lấy Thuận Ninh trưởng công chúa ra làm bia đỡ, muốn giành thê tử của hắn, còn là bộ dạng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục!
Nữ nhân mà hắn coi trọng, không chấp nhận người ngoài mơ ước, càng không chấp nhận người ngoài khinh khi.
Thật ra lúc Thục phi lỡ miệng nhắc đến chuyện Tiếu gia thì nàng đã hối hận rồi.
Nhưng lời đã nói không thể thu hồi.
Chắc chắn hoàng thượng cũng nghĩ giống nàng nhưng không nói ra mà thôi.
Nên mấy năm nay vẫn luôn đè nặng hắn.
Nếu không Tiếu Túc đã sớm làm ra chuyện “Phản bội gia tộc, lập môn hộ khác”.
Nàng lại không biết, loại chuyện này, Tiếu Túc đã làm.
Trừ phu thê Đế hậu cùng với phu thê Thần Sách Hầu và phu thê Thuận Ninh trưởng công chúa, thì người ngoài cũng không biết gì.
Tiếu Túc chậm rãi nhếch miệng, châm chọc nói:
- Thục phi nương nương đối với gia sự của thần rõ như lòng bàn tay, bất quá thần đối với cuộc sống cùng hôn sự đều đã an bài, lại có cựu phụ mẫu làm chủ, không cần Thục phi quan tâm.
Lời này có khác gì nói Thục Phi: Ngươi tuy quý vì Phi, bất quá cũng là một thị thiếp hèn mọn, không có tư cách khoa tay múa chân với cuộc sống của ta.
Thục Phi nghe hiểu ý tứ của hắn, sắc mặt đỏ bừng, thẹn quá thành giận nói:
- Bản cung chỉ là hảo tâm khuyên giải, sao ngươi lại khí thế bức người như thế? Bản cung cũng không nói sai, trừ hoàng thượng cùng hoàng hậu, ngươi còn có phụ mẫu, hôn nhân đại sự từ xưa đến nay đều là phụ mẫu chi mệnh môi chước, sao có thể để người tự tư định? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, không chừng người bên ngoài còn nghĩ ngươi cùng Bạch tiểu thư đã sớm có quan hệ? Ngươi cũng đừng quên, Bạch tiểu thư đã từng có vị hôn phu, còn bị ngươi quản trong Chiêu ngục đấy!
Lời của nàng vừa nói Tiếu Túc tự tư định chung thân là mang tội danh bất hiếu.
Còn nhắc đến Viên Mậu Lâm đang bị nhốt trong Chiêu ngục, là vì hắn cùng Bạch Thanh có tình ý với nhau mà tạo ra.
Từ xưa đến nay có ước định đính ước chính là có danh phận phu thê.
Nếu lời này truyền ra ngoài, thì Bạch Thanh sẽ mang danh “Thông đồng với gian phu, mưu hại trượng phu"
Ánh mắt mọi người đều oán hận nhìn nàng, ngay cả Hưng Khánh Đế cùng hoàng hậu, cũng cảm thấy nàng thay đổi quá lớn, trong lòng nghi vấn không thôi.
Sao nàng lại thay đổi lớn đến như vậy? Tính tình dịu ngoan đôn hậu lúc trước chạy đi đâu rồi?
Tiếu Túc giận quá hóa cười:
- Nương nương chưa từng ở trong lao ngục nên chưa biết, nếu không chỉ sợ ngươi không còn gặp được người! Là gia sự của ta, không cần ngươi lo lắng, nếu ngươi rãnh rỗi không có việc gì làm, thì đi quản Dương gia cùng Tống đại nho của ngươi đi! Nói với bọn họ, đừng giống chó điên ngoài đường, thấy người liền cắn. Lúc trước ta bị đuổi giết đến gần chết, còn bị vu oan truyền rải lời đồn đãi tội danh còn treo ở trên đầu, ai là đầu sỏ gây nên, trong lòng ta biết rõ ràng. Lòng ta nhỏ nhen, có thù tất báo, có tiếng là tâm ngoan thủ lạt, bị đại nhục như vậy, chắc chắn ta sẽ hồi báo một hai. Phiền ngươi lo lắng quan tâm ta, ta cũng sẽ hồi báo thật tốt với ngươi, cũng không ngại nhắc nhở bọn họ một câu, hãy chuẩn bị cho tốt, mở to hai mắt, nhìn ta báo đáp bọn họ như thế nào. Đến lúc đó hai nhà xảy ra chuyện, chỉ sợ Thục phi nương nương không còn nhàn rỗi mà quan tâm đến gia sự của người khác.
Thục Phi nghe vậy liền hoảng hốt, run run đứng lên, hai mắt oán hận nhìn Tiếu Túc.
Mọi chuyện trước đây, nàng đã sớm tính toán, Tống Sùng làm việc có chừng mực, hai người bọn họ đều là người khôn khéo, liên thủ sẽ như hổ thêm cánh, mấy năm nay vẫn thuận buồm xuôi gió, rất đắc ý.
Nhưng không biết từ khi nào thái tử ra tay giải trừ cộc ngầm, làm bọn họ trở tay không kịp.
Nàng ở trong cung nhẫn nại không nổi, muốn tìm Tống Sùng bàn tính kế hoạch khác.
Nên tìm cái cớ xuất cung lên chùa dâng hương, hẹn Tống Sùng gặp nhau ở đó.
Ai ngờ chuyện này lại bị thám thính(thám tử) của Kiêu kỵ binh phát hiện.
Dù bọn họ đã xử lý tốt chuyện này, thì vẫn lo lắng, dù tin tức không truyền ra ngoài, một khi Tiếu Túc hồi kinh, nhất định sẽ điều tra chuyện này thật kĩ.
Lấy năng lực cùng khôn khéo của hắn, rất có khả năng sẽ tra ra chân tướng sự việc.
Cho nên, bọn họ mới thực hiện kế hoạch cướp sát hắn.
Chỉ vì nàng không cam lòng, so với hoàng hậu thì nàng còn thân thiết với Thuận Ninh trưởng công chúa nhiều hơn.
Lẽ ra Tiếu Túc nên giúp đỡ Cẩn nhi mới đúng.
Nhưng lúc hắn từ biên cảnh trở về, lấy quân công phong hầu, tiếp chưởng Kiêu kỵ binh, lại cố tình giúp đỡ duy trì Thái tử, không thèm để ý tới nàng muốn mượn sức cùng thu mua.
Cho nên nàng cùng Tống Sùng muốn dùng trận cướp sát bắt hắn thỏa hiệp.
Nàng nghĩ con kiến còn phải sống tạm bợ, vì mạng sống, hắn nhất định sẽ thỏa hiệp.
Dù hắn không chịu thỏa hiệp, bọn họ bí mật an bài chu toàn, nhất định hắn phải tử, không có cơ hội đào thoát.
Cho nên Tống Sùng lộ diện, cũng không có nguy hiểm.
Không ngờ, bọn họ bày kế cướp sát lại thất bại, tuy Tiếu Túc bị thương trầm trọng, nhưng vẫn sống.
Mà Tống Sùng lại mất tích, đến nay cũng không có nửa điểm tin tức.
Nàng từng hoài nghi, có phải hắn đã chết trong tay Tiếu Túc, còn vì thế mà bi thương không thôi.
Sau đó Tiếu Túc khỏe lại, cũng không có trả thù, nàng lại tự khuyên chính mình Tống Sùng là có việc, chắc đi thăm hảo hữu chứ không có tham dự kiếp sát.
Nhưng thật không ngờ trong kinh thành xảy ra lời đồn đại, mà nhi tử của nàng còn chạy đến chất vấn.
Làm nàng bối rối, rồi hoàng thượng lại vắng vẻ mà hoàng hậu thì bỏ đá xuống giếng.
Cho nên nàng mới đánh chủ ý lên người Bạch Thanh.
Nàng thật hối hận!
Sớm biết Bạch Thanh là sao chổi, nàng lại con u mê, không nên cùng Tiếu Túc tranh đoạt.
Nếu thực sự thú nàng trở về, hài tử của mình sợ sẽ bị nàng khắc chết!