1.
Mẹ ta biết thuật chỉnh dung (*), phụng mệnh sửa sang nhan sắc lại cho Hoàng hậu, người có vết sẹo trên mặt. Vết sẹo đó quả nhiên biến mất không dấu vết. Lúc lui xuống, mẹ không cẩn thận giật một sợt tóc mai của Hoàng hậu, lập tức quỳ xuống xin tha. Lúc đó Hoàng hậu không nói gì, còn thưởng trăm lượng vàng.
(*)容術: Nghệ thuật hoá trang “Biến hình làm thay đổi diện mạo của một người”, hiểu nôm na là thuật dịch dung trong phim cổ trang kiếm hiệp hay các video biến hình trên douyin. Người làm được việc này cần tay nghề giỏi, là nghệ nhân, nó không chỉ đơn thuần là trang điểm mà còn phức tạp hơn, sử dụng thạch cao, và các loại nguyên liệu khác tạo thành “mặt nạ da người” hoặc mặt nạ thạch cao, hoặc thậm chí là toàn thân…
Nhưng mẹ vừa rời cung, liền bị mấy bóng đen đánh ngất, làm nhục một đêm.
Bọn chúng còn lột da mặt của mẹ, ném mẹ toàn thân trần truồng giữa chợ rau, nơi mọi người qua lại.
Khi ta vội vàng chạy tới, mẹ đã ngừng thở rồi.
Cùng năm đó, Hoàng hậu giành lại được sủng ái của Thánh thượng nhờ dung nhan tuyệt sắc, sinh hạ đích tử.
Vài năm sau, đợt tuyển tú mới bắt đầu.
Không ai chú ý đến, đứa con gái bệnh sắp chết của Tuần phủ Quảng Lăng vậy mà đã khoẻ lại, nhập cung.
Vào cung ngày đầu tiên, phi tần mới tấn phong đến thỉnh an Hoàng hậu.
Hoàng hậu ngồi ghế chủ vị mặt mày tươi cười, cử chỉ dịu dàng ôn hoà.
Mụ ta nhẹ nhàng vuốt ve con mèo trong lòng, kiên nhẫn nghe cô cô bên cạnh giới thiệu phân vị của chúng ta.
Đến lượt ta, cô cô nói ta là con gái của Tuần phủ Quảng Lăng Tần Diệu Xuân, được Hoàng thượng phong làm Nhu Quý nhân.
Ý cười trên hàng lông mày của Hoàng hậu thoáng chốc trầm xuống, bàn tay vuốt ve con mèo cũng dừng lại.
Nhưng chẳng bao lâu, nét cười trên mặt mụ ta lại dịu dàng hơn, gọi ta tiến lên phía trước.
Ta bước tới, quỳ dưới ghế phượng của mụ, ngoan ngoãn cúi thấp đầu.
Đôi tay đeo toàn hộ giáp bằng vàng nâng mặt ta lên, rõ ràng là khen ngợi, nhưng giọng điệu lại mang theo một tia lạnh lùng.
– Quả nhiên là một người đẹp đầy thu hút! Ngươi nhìn đôi mắt đào hoa này mà xem, thật đa tình làm sao, chẳng trách Hoàng thượng đích thân ban phong hào Nhu Quý nhân. Nếu bản cung là Hoàng thượng thì chắc chắn cũng bị hớp hồn. Thưởng!
Sau đó, đại cung nữ bên người mụ ta, Thúy Nguyệt, đi tới trước mặt ta, mở một chiếc hộp được trang trí tinh xảo:
– Hoàng hậu nương nương nhân từ, đặc biệt ban thưởng vòng tay vàng nạm “ngọc Lam Điền” nổi tiếng quý giá, còn không mau tạ ân.
Ta làm ra vẻ bị choáng ngợp vì được ưu ái, nhanh chóng tạ ơn.
Ánh mắt sắc bén của Hoàng hậu đóng chặt lên ta, cười như không cười.
Tôi biết, mụ muốn ta đeo nó lên.
Nếu không, xạ hương bên trong cái vòng vàng đó sẽ để phí rồi nhỉ?
Thấy ta mặt mày ngoan ngoãn đeo vòng lên, quỳ xuống tạ ân, mụ hài lòng gật đầu.
Đúng lúc chuẩn bị cho ta lui xuống, ta lại bình tĩnh gọi Thanh Trúc bên cạnh.
Hai tay cô ấy nâng một cái khay mạ vàng, sau đó nhẹ nhàng đưa nó cho ta.
Ta nhận lấy, hai tay nâng khay lên:
– Từ lâu đã nghe nói Hoàng hậu nương nương nhân đức vang danh thiên hạ, có một quốc mẫu thế này, quả thật là vinh hạnh to lớn của chúng thần thiếp. Nhân đây xin kính dâng Hoàng hậu nương nương tấm gấm thêu Lăng Ba, nếu nương nương lệnh Thượng Y cục may thành cung trang, chắc hẳn sẽ khiến Hoàng thượng yêu thích khôn nguôi.
Sau đó, ta gật đầu với Thanh Trúc.
Cô ấy mở tấm gấm thêu Lăng Ba ra, mọi người vừa thấy, nhất thời mở to cặp mắt, xuýt xoa cảm thán.
Chỉ thấy tấm gấm toả sáng lấp lánh, theo ánh sáng biến hoá, hoa văn phượng thêu trên đó cũng đổi màu.
Theo từng bước đi, y phục sẽ toả ra vầng sáng lung linh long lanh dưới ánh mặt trời.
Trong mắt Hoàng hậu sượt qua một tia kinh ngạc, gật gật đầu với Thúy Nguyệt.
Thế rồi Thúy Nguyệt lấy ra một cây trâm bạc, thử xem thì không có độc.
Xong lại mang vào sau điện để các vị cô cô kiểm tra thêm, xác nhận không có độc.
Lúc này mới gật gật đầu tán thưởng, khen ta chu đáo, sau đó để chúng ta trở về.
Vừa trở về cung của mình, ta liền nhận được thư mật của Lục Hoàng tử.
Xem xong, khoé miệng ta khẽ nhếch lên.
Tiện tay ném lá thư vào chậu than, mật thư nháy mắt hoá thành tro bụi.
Ta không phải con gái của Tuần phủ Quảng Lăng, con gái của ngài ta đã chết từ lâu rồi.
Mà món nghề thêu thùa này của ta cũng là mẹ bảo ta học.
2.
Mẹ không phải mẹ ruột của ta.
Ta được bà ấy nhặt về từ bên ngoài Phật đường.
Mẹ nói bà ấy đi dâng hương cầu phúc, xong trên đường về nhà thì nghe thấy tiếng ta khóc oe oe.
Khi đó là giữa tháng chạp, mùa đông lạnh cắt da cắt thịt.
Trên người ta chỉ có một mảnh giẻ rách, còn phủ một lớp tuyết.
Bấy giờ người người qua lại, đều là tới cầu Bồ Tát phù hộ cho họ.
Vậy mà thấy ta sắp chết cóng lại chẳng một ai quan tâm.
Cuối cùng là mẹ thiện tâm, không nỡ để ta chết cóng nơi trời đông giá rét, thế là ôm ta về nhà.
Mẹ họ Thẩm, vì ta sinh ra giữa trời băng đất tuyết, đặt tên ta là Thẩm Băng.
Phu quân của bà là một tiểu tướng quân, đáng tiếc, da ngựa bọc thây, hy sinh trên chiến trường.
Trong nhà chỉ còn lại bà và người mẹ chồng bệnh tật, quanh năm đều nằm trên giường, là một người bệnh triền miên làm bạn với thuốc.
Mẹ giỏi chỉnh dung.
Bất cứ vết sẹo nào qua bàn tay khéo léo và phương thức bí truyền của bà đều biến mất không dấu vết, khôi phục thành làn da ban đầu.
Thế nên việc làm ăn của mẹ rất tốt.
Cho dù là ngư dân không cẩn thận bị ngã dập mặt, hay cô nương ở hoa lâu bị khách đánh đến nỗi hủy cả dung nhan.
Chỉ cần đến chỗ mẹ đều sẽ hài lòng thoả ý quay về.
Danh tiếng của mẹ ngày càng vang xa, mà tiền mẹ kiếm được, đều tiêu cho bà nội và ta.
Mẹ luôn mặc quần áo thô, nhưng lại mua cho ta loại thịnh hành, sắm sửa cho ta thật xinh đẹp.
Mẹ nói con gái đều yêu cái đẹp, nếu ăn diện tử tế, mới không bị đàn ông xem thường, tương lai sẽ chọn cho ta một người chồng tốt.
Lần nào ta cũng ngượng ngùng cúi đầu, trách mẹ suy nghĩ quá xa.
Kể cũng vừa khéo, ta bẩm sinh có khiếu thêu thùa.
Dưới những ngón tay linh hoạt như bay, bức thêu hoa cỏ chim muông trở nên sống động như thật.
Mẹ nhìn thấy thì há hốc miệng ngạc nhiên, thế là bèn đưa ta đến chỗ thợ thêu giỏi nhất trong thành.
Bà bảo, cái câu “Phụ nữ vô tài mới là đức” thực ra chỉ là cách để đàn ông lừa gạt phụ nữ thôi.
Nếu như phụ nữ cái gì cũng không biết, chỉ có thể dựa dẫm vào đàn ông, như vậy sẽ rơi vào cái bẫy họ đặt ra để khống chế phụ nữ.
Mẹ nói nhất định phải học được cách sử dụng tài năng thiên phú của bản thân, ngọc không mài không sáng.
Nhất định phải rèn giũa tài năng của mình thật tốt, biến bản thân mình trở thành khối ngọc hoàn mỹ nhất.
Vì thế, mẹ đã tiêu hết cả tiền để cho ta đi học nghề thêu.
Khi danh tiếng ngón nghề chỉnh dung của mẹ lan truyền đến trong cung, mẹ vui mừng khôn xiết.
Bà ôm ta vào lòng và nói:
– Băng Nhi à, đây chính là Hoàng hậu nương nương trong cung đó, tiền thưởng là một trăm lượng vàng, như vậy học phí năm sau của con có đủ rồi. Người của Hoàng hậu nương nương nói vết sẹo của ngài ấy không lớn, chỉnh sửa chắc chắn sẽ nhanh thôi, sẽ có thể sớm được trở về nhà.
Vì thế, nỗi lo lắng của ta cũng giảm đi không ít.
Ai cũng bảo quy củ trong cung rất nhiều, ta vẫn dặn dò mẹ phải cực kì cẩn thận, nhất định không được đụng chạm tới các vị chủ tử trong cung.
Mẹ vừa thu xếp các dụng cụ vừa gật đầu:
– Yên tâm đi Băng Nhi, trong lòng mẹ có tính toán, trước mặt Hoàng hậu nhất định sẽ hết sức thận trọng. Hơn nữa cái thuật chỉnh dung này mẹ đã làm đến trăm ngàn lần rồi, chắc chắn sẽ khiến Hoàng hậu nương nương hài lòng.
Chỉ đáng tiếc, mẹ và ta đã đánh giá thấp lòng người hiểm ác cỡ nào.
Đặc biệt là những người trong cung.
Ta đã tốn hết sức bình sinh mới kéo được mẹ về nhà, khóc vật vã suốt cả chặng đường.
Để rồi lại thấy ngôi nhà của mình đã bị thiêu rụi.
Mà bà nội ốm yếu đã hoá thành tro bụi từ lâu.