Ác Giả Ác Báo

Chương 3



6.

Ngự hoa viên.

Hôm nay, quả nhiên Hoàng hậu nương nương đã mặc lên bộ gấm thêu Lăng Ba ấy.

Có điều, Hoàng hậu quả thực cẩn thận.

Toàn bộ tấm gấm chỉ cắt một phần có thêu phượng, làm thành áo khoác, mặc bên ngoài.

Dưới ánh nắng chiếu rọi, theo mỗi bước đi của mụ ta, phượng hoàng đều sẽ biến hoá thành những màu sắc khác nhau.

Phối cùng với trâm phượng lộng lẫy và tôn quý, toàn thân phượng hoàng phát sáng, tựa như tiên nữ giáng trần.

Mọi người đều sửng sốt, không ngờ gấm lại còn có cách thêu như vậy.

Tôi thầm cười nhẹ, đó là điều đương nhiên.

Bức gấm này đã tiêu tốn của tôi trọn hai tuần, sử dụng kĩ thuật thêu nhiều mặt phức tạp nhất.

Mới đảm bảo những sợi chỉ bạc và vàng đều có thể phát sáng ở mọi góc độ.

Tất nhiên, tất cả tiền bạc đều là do Lục Hoàng tử chi ra.

Thấy mọi người ai nấy đều khen ngợi mình, tâm tình Hoàng hậu Giang Vân Lan cực kỳ vui vẻ.

Vừa thấy liền kéo lấy tay ta, nói ta thật tận tâm.

Kết quả khi mụ nhìn xuống cổ tay ta, vậy mà lại trống không.

Ấn đường của mụ ta sượt qua một tia không hài lòng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại gương mặt tươi cười như trước.

– Sao Nhu muội muội lại không đeo cái vòng tay bản cung tặng vậy? Không phải là chê bản cung tặng quà hơi keo kiệt đấy chứ?

Quả nhiên, những lời này của mụ đã biến ta trở thành bia ngắm trước mặt tất cả phi tần ở đây.

Nhìn thấy ánh mắt hiểu lầm của mọi người, ta nhanh chóng tháo túi thơm ở thắt lưng xuống, mở ra trước mặt họ:

– Nương nương ngài xem, thần thiếp nhận được quà của nương nương, vui mừng không thôi. Biết vật này quý giá, lo rằng đeo lên dễ va chạm, nên mới cho vào túi thơm vẫn đeo bên người, để biểu thị quý trọng.

Nhưng mụ ta lại không biết, xạ hương bên trong đã bị ta lấy ra rồi.

Thấy ta đeo sát bên người, lúc này mụ mới thở phào nhẹ nhõm:

– Nếu là như thế, Nhu muội muội thật tinh tế. Ngọc dưỡng người, muội muội phải cẩn thận đeo nó, mới cảm nhận được bản cung đã dốc lòng quan tâm đến nhường nào.

Dứt lời, Hoàng thượng dẫn một nhóm cung nhân đi vào ngự hoa viên.

Nhìn thấy Hoàng hậu, Hoàng thượng khen ngợi không ngớt, nắm lấy tay mụ ta:

– Vừa nãy trẫm ở bên kia nhìn thấy có ai đó toả ra ánh sáng, nhân đó qua tham gia cuộc vui xem sao, kết quả hoá ra lại là nàng, Lan Nhi!

Tổng quản thái giám bên cạnh Hoàng thượng cũng nhanh chóng bợ đỡ:

– Khởi bẩm Hoàng thượng, trên bộ y phục này của nương nương còn có phượng hoàng nữa! Phượng hoàng toả ánh hoàng kim, đây thật sự là một điềm lành vô cùng to lớn ạ!

Hoàng thượng quả nhiên rất thích thú hưởng thụ, chẳng ngại mọi người xung quanh mà nói thẳng:

– Đêm nay trẫm đến cung của nàng.

Hôm nay nắng đẹp, lại có làn gió nhẹ thổi.

Cho nên phượng hoàng trên áo cũng theo gió bay lên, cứ như là có sự sống vậy.

Hoàng thượng thưởng thức rất lâu, hết lời khen ngợi, kéo Hoàng hậu đi thẳng về cung.

Dõi theo hình bóng họ rời đi, ta dịu ngoan cười.

Hoàng hậu nương nương, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi.

Nhưng không ngờ tối đó, Hoàng hậu đã hạ lệnh kêu ta qua bên đó.

7.

Khi ta đến nơi, cung nữ Thúy Nguyệt đang bận rộn sai người dọn dẹp những mảnh sứ vỡ trên sàn nhà.

Vừa nhìn thấy ta đã giải thích, nói cung nữ mới vào cung không cẩn thận, làm vỡ bát đĩa.

Đương nhiên ta chẳng tin.

Tối nay chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, khiến Hoàng hậu tức giận như vậy.

Nhưng Hoàng hậu Giang Vân Lan, vẫn còn muốn giữ hình tượng cao quý đoan trang trước mặt ta, không muốn để ta biết bộ mặt bạo lực của mụ.

Khoé miệng ta lướt qua một tia trào phúng.

Giang Vân Lan à Giang Vân Lan, ta lại muốn xem xem, cái bộ mặt đạo đức giả này của mụ còn có thể ngụy trang được bao lâu đây?

Rất nhanh, Thúy Nguyệt đưa ta tới trước mặt Hoàng hậu.

Giang Vân Lan đang mặc đồ ngủ, hình như vừa khóc xong, đôi mắt có chút đỏ.

Ta biết, giờ phút này, cơ hội để trở thành trợ thủ thân tín của mụ ta đến rồi.

Tôi ra vẻ quan tâm đến Hoàng hậu, hỏi mụ ta đã xảy ra chuyện gì.

Còn hỏi mụ ta kĩ hơn, vì sao Hoàng thượng lại không ở đây?

Dù sao rõ ràng Hoàng thượng đã nói tối nay sẽ ở lại cung của mụ ta.

Ta đúng là đang cố ý kích thích mụ.

Với tâm trạng của mụ ta thì chỉ cần nhắc đến Hoàng đế là kích động liền.

Ánh mắt mụ lướt qua một tia hung ác, một giây sau đã biến mất không thấy nữa.

Ta biết chắc chắn là Hoàng thượng đã đến cung của phi tần khác rồi.

Quả nhiên, mụ ta nói Hi tần nương nương đột nhiên phát bệnh đau tim, phái người đến mời Hoàng thượng.

Hoàng thượng yêu thương phi tần nên mới đi xem thế nào.

Ta giả vờ vô cùng kinh ngạc:

– Có bệnh sao không tìm Thái y, lại đi mời Hoàng thượng? Hoàng thượng bận việc triều chính lại còn không biết trị bệnh. Nghe nói Hi tần nương nương là người đẹp Tây Vực mới tới đúng không ạ?

Giang Vân Lan gật đầu, ta nhanh chóng động não, nảy ra một kế:

– Thần thiếp nói một câu không dễ nghe, xin nương nương chớ vội trách phạt. Các vị người đẹp Tây Vực đưa tới ai nấy đều quyến rũ hấp dẫn, rất hiểu cách mê hoặc người ta. Nương nương ngài là mẫu nghi thiên hạ, hôm nay lại nhận lấy sỉ nhục thế này, trong lòng thần thiếp rất lấy làm tiếc. Nương nương ngài cao quý lại rộng lượng, làm sao mấy cô ả hồ ly tinh kia có thể bì được chứ? Chẳng qua, phi tần trong hậu cung nhiều, thần thiếp nguyện dùng tất cả những gì mình có để giúp nương nương giải toả ưu phiền, hiệp trợ nương nương vĩnh viễn được sủng ái.

Thấy ta nhận thức được đại thể như vậy, mụ mới vui lên một chút.

Có điều mụ vẫn luôn cẩn trọng tỉ mỉ, tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ mà tin tưởng ta.

Quả nhiên, mụ nâng cằm ta lên, nheo nheo mắt, đầy vẻ soi mói:

– Nhu Quý nhân, ngươi đúng là rất hiểu chuyện, bản cung rất vui. Chỉ là, vì sao ngươi lại hạ quyết tâm giúp bản cung như vậy?

Ta giả vờ hèn mọn, thân cô thế cô, giọng điệu đầy bất đắc dĩ.

– Nương nương minh giám, thần thiếp thân phận thấp hèn, dẫu có xuất thân từ gia đình Tuần phủ, cũng không bì được nương nương tôn quý. Thần thiếp ở trong thâm cung, cô độc một mình, không có chỗ dựa, thần thiếp chỉ muốn sống tử tế thôi. Nương nương là Hoàng hậu cao quý, là người phụ nữ tôn quý nhất trên thế gian này, thần thiếp quả thật có chút suy tính riêng, nghĩ nếu như có sự bảo vệ của nương nương, vậy những ngày tháng sau này của thần thiếp sẽ dễ sống hơn rất nhiều. Cho nên, xin nương nương chớ nghi kị thần thiếp, để thần thiếp vì nương nương làm trâu làm ngựa. Thần thiếp nguyện không thị tẩm, để nương nương được hưởng mưa móc không ngừng. Chỉ cầu nương nương bảo hộ thần thiếp, để thần thiếp có thể ở trong cung yên ổn sống qua ngày.

Thấy ngôn từ của ta khẩn thiết, lại tình nguyện dùng việc không thị tẩm để cầu xin nơi che chở. Mụ ta lúc này mới thực sự tin tưởng, ta là vì sự an ổn của mình ở trong cung, thật tâm sẵn lòng giúp đỡ mụ ta.

Giây tiếp theo, trong mắt mụ ta lóe lên một tia sáng.

Bàn tay đang bóp cằm ta dùng thêm chút lực, không còn giả vờ nữa:

– Như thế đúng là rất tốt, nhưng để ta hoàn toàn tin tưởng ngươi, ta cần một bản “đầu danh trạng” (*).

(*)投名狀: có nguồn gốc từ những cộng đồng người bị cô lập trong xã hội, không nhận được lợi ích từ xã hội (ví dụ như nhóm 108 vị anh hùng Lương Sơn Bạc trong Thủy Hử, Thái Bình thiên quốc…vv…) trong thời cổ đại lập ra, dùng khi kết nạp người mới, thì người mới phải viết 1 bản “đầu danh trạng” để biểu thị lòng trung thành, cam đoan sẽ bán mạng cho tổ chức. Về sau cụm từ “đầu danh trạng” được hậu thế sử dụng để chỉ chung những hành vi của một người làm một cách bất hợp pháp làm điều kiện để gia nhập một tổ chức bất hợp pháp, thể hiện sự trung thành tuyệt đối với tổ chức.