"Giang tiểu thư, cô thật là một người chân tình, van cầu cô, cô tới đi, có được không?"
"Không đi."
Giang Thiến lâp tức nói lời từ chối, cô liền lập tức cúp điện thoại.
Cô không có ấn tượng tốt về cô gái này, cô không muốn miễn cưỡng bản thân đi gặp mặt cô ấy.
Có lẽ là hành động cúp điện thoại của Giang Thiến trọc giận cô ta, ước chừng khoảng mười phút sau Giang Thiến cũng không nghe tiếng chuông điện thoại nữa.
Giang Thiến có chút phiền chết đi được, chắc không phải người này có tật xấu gì chứ? Rõ ràng cô không muốn đi, lại hết lần này tới lần khác cố chấp như vậy.
Rốt cuộc cô tắt điện thoại, cứ như vậy ném vào trong túi xách.
Khoảng hơn mười phút sau, chuông cửa vang lên.
Giang Thiến cũng không suy nghĩ gì, liền để cho người đi mở cửa, ai biết cửa vừa mở ra thế nhưng lại thấy Lục Không Cách.
Trong nháy mắt sắc mặt Giang Thiến tối tăm.
"Tôi không hoan nghênh cô, mời đi ra ngoài."
"Giang Thiến , cô cần gì cố chấp như vậy? Có câu nói nhiều bạn bè chính là nhiều hơn một con đường."
Lục Không Cách vừa nói vừa chen lấn đi vào.
Trên tay của cô ta mang theo một cái khay, bên trên là một ít món ăn.
Giang Thiến khẽ cau mày, không hiểu cô ta muốn làm cái gì.
"Tôi cũng đã đến tận cửa nhận lỗi rồi, không phải cô muốn làm chuyện trở nên xấu đi chứ."
Giang Thiến người này từ trước đến giờ là thích mềm không thích cứng, người ta đã nói được mọi việc đều đã quyết, đương nhiên cô không có lý do cự tuyệt rồi.
Lục Không Cách cười hì hì đặt toàn bộ thức ăn lên bàn, sau đó ngoắc những người hộ vệ kia.
"Những vị đại ca này, cùng tới ăn đi, Giang tiểu thư là một người vô cùng nhân từ."
Những người hộ vệ kia giống như không nghe thấy, thậm chí không nhìn Lục Không Cách một cái.
"Tới đây đi, tới đây đi, Giang tiểu thư của các anh rất tốt bụng, khẳng định cô ấy nguyện ý ăn cơm cùng các anh. Giang tiểu thư, cô nói có không đúng ?"
Giang Thiến nhìn những người đó một chút, cô chưa từng thấy bọn họ từng cùng mình ăn cơm trên một cái bàn, vì vậy, cô gật đầu: "Nếu Lục tiểu thư thật tâm muốn mời như vậy, vậy thì cùng lại đây đi."
Những người đó ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không nhúc nhích.
"Ha ha, các anh đối đãi như vậy với chính bà chủ của các anh sao? Cô ấy cho các anh đi đến ăn cơm sao còn không tới ăn? Thật ra thì cô ấy là thương cảm các anh, bà chủ thật tốt à."