Lý Thanh Yểu thật không ngờ, chỉ 10 phút sau, Giang Triết đã xông vào chỗ ở của Giang Thiến.
Nhìn anh rất chật vật, thậm chí khuy áo khoác còn chưa cài chỉnh tề, hơn nữa nhìn qua anh hết sức tiều tụy, râu ria hình như đã nhiều ngày không cạo rồi.
Hai người Giang Thiến và Lý Thanh Yểu ngạc nhiên, Lý Thanh Yểu lại càng thấy kì lạ, mọi chuyện của Giang Thiến anh tựa như nắm rất rõ ràng, đó là ý nghĩ hiện ra trong đầu cô lúc này, bởi vì lúc nãy trong điện thoại cô không có nói Giang Thiến ở chỗ nào.
Mà Giang Thiến chỉ sững sờ nhìn Giang Triết như vậy, hai người đã cách một thời gian dài không gặp mặt, dài tới nỗi Giang Thiến cũng không biết đã bao lâu rồi, có lẽ là mấy tháng, có lẽ là vài năm.
“Tay em bị làm sao?” Giọng anh hơi run, không biết vì sao, sắc mặt của anh cũng tái xanh.
“Không có việc gì, chỉ bị bỏng nước sôi thôi!”
Giang Thiến hơi chua xót, thậm chí cảm thấy mình không phát ra tiếng.
Giang Triết kéo tay Giang Thiến qua, mày gắt gao cau lại, sau đó lập tức kéo cô đi.
Lý Thanh Yểu liền cầm lấy túi xách của Giang Thiến vội vàng đuổi theo, nhân tiện tìm chìa khóa trong nhà.
Nha đầu Giang Thiến kia, thấy Giang Triết liền bay mất hồn, chỉ biết ngoan ngoãn đi theo anh ta, mắt thì nhìn chằm chặp Giang Triết.
Lý Thanh Yểu hơi thở dài, ai nói hai người họ không kì quái?
Rõ ràng rất yêu như thế, ngay cả người ngoài chỉ cần nhìn theo ánh mắt của hai người họ là có thể biết được, nhưng mà, lại cứ muốn giả vờ không quan tâm đến nhau, thậm chí là cắt đứt quan hệ.
Giang Triết vội vàng nhét Giang Thiến vào trong xe, Lý Thanh Yểu vừa mới đuổi kịp, A Đức liền ngăn lại.
“Lý tiểu thư, xin ngồi ở phía sau đi.”
Lý Thanh Yểu nhìn hai người phía trước không coi ai ra gì, gật gật đầu.
Lý Thanh Hàng, tên ngốc này, anh có dụng tâm cũng vô dụng, giữa hai người kia căn bản không ai có thể xen vào.
Lý Thanh Yểu ngồi vào chiếc xe phía sau, phía trước là xe của Giang Thiến và Giang Triết, chiếc xe kia chạy rất nhanh, Giang Triết đang không ngừng sắp xếp nơi đến, Lý Thanh Yểu nghĩ.
Lúc Lý Thanh Yểu tới được bệnh viện, Giang Thiến đã được xử lý ổn thỏa, bị băng bó dày như vậy.
Lý Thanh Yểu muốn cười.
Tâm tư Giang Thiến căn bản không có đặt trên người Lý Thanh Yểu, cô chỉ cúi đầu nhìn Giang Triết.
“Anh, em đi đây.”
Giang Triết gật gật đầu, vẻ mặt khẩn trương đã ban đầu biến mất không còn tăm hơi, biểu tình trên mặt lúc này là vô cùng lãnh đạm.