Giọng điệu lạnh nhạt, lại vẫn không ngẩng đầu, không biết đang ngồi đây vẽ cái gì ở trên bàn.
Lý Thanh Hàng có chút thất vọng, thật ra chính anh cũng biết muốn làm cho Giang Thiến tự mình nói ra vui buồn trong lòng cô, quả thực còn khó hơn lên trời, nhưng mà, mặc kệ thế nào, anh đều nguyện ý thử một lần.
Nếu không thử, vậy thì càng chứng minh anh và cô không có khả năng rồi.
Ánh sáng đột nhiên tối sầm lại, Giang Thiến ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Triết và Đỗ Hân Lệ.
Quay đầu, coi như không thấy cánh tay Giang Triết đang khoác trên vai Đỗ Hân Lệ.
"Anh, hai người đến muộn vậy, bụng em cũng đói đến dán vào lưng rồi."
Còn khoa trương xoa xoa bụng mình, "Nhanh gọi món lên có được không?"
Sắc mặt Giang Triết hơi đổi, sau đó ngồi xuống bên đối diện.
"Sao lại vẫn cứ ngồi chờ như vậy? Đói bụng thì gọi món lên? Muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, vì sao phải đợi đến lúc bọn anh đến? Để mình đói như vậy thì thân thể làm sao bây giờ?"
Chỉ cần khẽ đụng chạm đến chuyện liên quan đến Giang Thiến thì Giang Triết liền biến thành ông già dài dòng.
Đó đã là thói quen của anh, cho nên không cảm giác được ánh mắt của Đỗ Hân Lệ và Lý Thang Hàng, trước là bi ai, sau đó là đố kỵ.
Giang Triết hoàn toàn không phát hiện ra, chính mình tựa như lại quay về với bản tính ngày trước, nhận thấy cả ba người bên cạnh đều không nói gì, anh mới phát giác ra.
Đáng lẽ anh sẽ cảm thấy lúng túng, nhưng mà, biểu cảm trên mặt lại không hề có biến hóa gì, anh chỉ giơ tay gọi phục vụ bàn đến.
"Đưa món điểm tâm ngọt lên trước."
Chẳng qua là Giang Thiến ra ngoài đều thích ăn cơm, anh vĩnh viễn cũng sẽ không quên chuyện này.
Anh biết Đỗ Hân Lệ và Lý Thang Hàng đang dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, nhưng mà anh đã chẳng muốn giải thích nữa rồi.
Có cái gì hay mà giải thích chứ? Anh trai đối tốt với em gái chẳng phải là đạo lý hiển nhiên sao?
"Nhưng mà, Giang tiên sinh, còn chưa gọi món ăn."
Người phục vụ kia tỏ vẻ khó xử.
"Tất cả các món điểm tâm ngọt, tất cả mỗi loại một phần mang lên."
Giang Triết cất giọng lạn như băng.
Ba người bên cạnh đều biết đây là điềm báo anh tức giận.
"Anh, không sao, dù sao món ăn cũng rất nhanh sẽ được mang lên."
Sắc mặt Giang Triết khẽ biến khôi phục lại như bình thường, chính anh cũng hiểu được mình hơi quá mức, nhưng mà không có biện pháp nào khác, chỉ cần đụng tới chuyện gì liên quan đến Giang Thiến, thì anh đều không cách nào khống chế được cảm xúc của mình --- ------
Món điểm tâm ngọt rất nhanh đã được mang lên, đều là những món Giang Thiến thích ăn.
Trong tất cả các nhà hàng trong thành phố A, Giang Triết thích nhất là nhà hàng này, bởi vì trong các món ăn của đầu bếp nhà hàng này nấu, Giang Thiến thích nhất là món điểm tâm.
Cô đặc biệt thích tới nơi này.
Cho nên, Giang Triết liền thu mua lại nhà hàng này, chỉ để thuận tiện đưa Giang Thiến tới đây ăn cơm.
Chỉ một chuyện này cũng đã khiến cho người ta cảm thấy điên cuồng, mà càng thêm điên cuồng hơn là, Giang Triết không để cho vị đầu bếp đó nấu ăn thường ngày, mà chỉ cần chờ Giang Thiến tới đây ăn cơm, người đó mới phải vào bếp.
Nói cách khác, anh cam kết trả lương hậu hĩnh cho người ta, chỉ cần họ phục vụ vì một người.
Nhưng vị đầu bếp kia cũng là một người không chịu nghỉ ngơi, đặc biệt mỗi lần nhìn thấy người ta bận rộn thì chân tay cũng ngứa ngáy rồi, mà anh ta chỉ cần ngồi bên cạnh một lúc thôi đã cảm thấy cuộc sống dường như đã mất đi niềm vui thú.
Vì vậy, anh ta cũng không biết nghe ai chỉ điểm, vì vậy, gián tiếp tìm đến Giang Thiến.
Giang Thiến quấn lấy Giang Triết nói nửa ngày, cuối cùng cũng lấy được sự đồng ý của Giang Triết, nhưng mà mỗi ngày nhất định phải chuẩn bị thật tốt món điểm tâm mà Giang tiểu thư thích ăn.
"Lỡ may, ngày hôm đó Giang tiểu thư không đến thì làm sao?"
Có người hỏi thăm.
"Vứt sạch."
Lúc Giang Triết nói ra những lời này, trong giọng nói không có chút do dự gì.
Giang Thiến có chút giở khóc giở cười, chuyện phung phí của trời như vậy cũng chỉ có Giang Triết mới làm ra được, nhưng mà, trong lòng cũng mơ hồ cảm động.
Hôm nay nghĩ lại, những chuyện này tựa như mới xảy ra ngày hôm qua.
Nhưng mà, lại cảm thấy bất đắc dĩ và châm chọc.
Vốn một người bất kể đối tốt với bạn như thế nào, cũng sẽ có lúc thay lòng đổi dạ.
Thức ăn mau chóng đã được đưa lên, bốn người ở giữa tựa như không có gì để nói.
Giang Thiến vẫn cúi đầu, đơn thuần gắp thức ăn.
Thật ra Giang Triết cũng không biết mình có thể nói chuyện gì.
Anh chỉ biết mình đang tưởng nhớ lại những lần mình và Giang Thiến đi ăn cùng nhau.
Hình ảnh ấm áp như vậy, vẫn làm cho anh nhớ lại.
Vì vậy, cứ như ma xui quỷ khiến mà hỏi.
Anh chẳng qua chỉ là theo thói quen gắp chút thức ăn bỏ vào chén của Giang Thiến, chờ đến lúc để xuống, mới phát giác mình đã làm sai một chuyện.
Anh vội vàng đưa đũa trở về.
Đỗ Hân Lệ là người thông mình, nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Triết, vội nói: "A Triết, em muốn ăn chút thức ăn bên kia, anh lấy giúp em được không?"
"Ừm...Không tệ, không tệ, Triết, anh có muốn thử một chút không?"