"Có chuyện gì thì chờ lúc quay lại rồi nói không được sao?"
Giang Triết dường như không có nghe thấy, cứ nhìn Giang Thiến như thế.
Lâm Bân lại đi tới trước mặt Giang Thiến.
"Bà cô của tôi ơi! tất cả mọi chuyện chờ anh ta đi chụp xương về rồi nói có được hay không? Cô đi khuyên anh ta một câu đi! Mới vừa rồi bị ngã như vậy, nếu xương của anh ta bị lệch vị trí thì rất phiền toái đấy!"
Giang Thiến vẫn không nói gì, chỉ nhìn Giang Triết chằm chằm.
Lâm Bân lại vò đầu bứt tau, thật đúng là, không có biện pháp gì.
"Thiến Nhi, thật xin lỗi!"
Rốt cuộc Giang Triết cũng mở miệng, nhưng cổ họng đã hoàn toàn khàn giọng.
Những người đứng bên cạnh đã hoàn toàn bị anh làm cho cảm động, Tổng giám đốc 'cao cao tại thượng' của bọn họ lại có thể nói ra ba chữ kia, đó là chuyện khó cỡ nào chứ!
Nhưng mà, lại có người hết lần này đến lần khác không chịu nể mặt.
"Giang Triết, trêu chọc em rất vui sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Thiến đanh lại.
Lâm Bân lại khẽ thở dài, đành phải khoát khoát tay với những người kia, ý bào đi ra ngoài.
Hai người này, xem chứng không nói rõ ràng thì sẽ không đi chụp xương rồi.
"Không phải, Thiến Nhi, em nghe anh giải thích đã."
Khóe miệng Giang Thiến hiện lên nụ cười trào phúng.
"Giải thích? Giải thích cái gì? Giải thích rằng anh gạt em sao?"
"Không phải, Thiến Nhi. Thật sự là bởi vì tinh thần không tỉnh táo mới bị tai nạn xe cộ, lúc được đưa vào đây, còn bị Lâm Bân cười nhạo một phen. Anh cũng không biết cậu ta đi tìm em, bởi vì đau nên ngất đi thôi."
Chỉ là lúc tỉnh lại, vừa vặn nghe thấy lời Thiến Nhi nói muốn kết hôn, anh không khỏi 'kinh hỉ vạn phần', cho nên, mới mở miệng nói.
Quả thật là vì Thiến Nhi không chịu đáp ứng lời cầu hôn của anh, cho nên vẫn luôn nhớ đến chuyện này, không biết nên làm thế nào. Lúc chiếc xe kia đột nhiên xông tới, anh mới giật mình, liên tục giẫm lên phanh xe, những vẫn đụng phải.
"Chỉ có chân bị thương, những chỗ khác đều không bị gì hết."
"Tại sao trên mặt anh,còn trên tay nữa lại quấn nhiều băng vải như vậy?" Giang Thiến nhìn bộ dáng đáng thương vô tội của người nào đo, trong lòng không biết có bao nhiêu căm tức.
"Thiến Nhi, anh thật sự không biết."
Giang Triết hung hăng nghiến răng, cái tên Lâm Bân chết tiệt này, chuyện lần trước anh còn chưa có tìm hắn mà tính sổ hết đấy?
Chính anh lại làm ra chuyện này, lại lần nữa làm cho Thiến Nhi của anh đau lòng.
"Là tôi." Cửa bị đẩy ra, Lâm Bân tự mình đi vào.
Nếu ánh mắt của Giang Triết là một con dao, đoán chừng trên người Lâm Bân đã bị đâm thủng rồi.
"Rõ ràng là yêu nhau, vì cái gì vẫn còn hành hạ nhau như vậy?" Lâm Bân lẳng lặng nhìn hai người, nhàn nhạt nói.
Nghĩ tới người con gái anh ta yêu kia, trái tim cô vĩnh viễn không có khả năng thuộc về anh, nghĩ tới, nếu như cả hai đều có thể yêu nhau, quả thật là một chuyện hạnh phúc biết bao.
Giang Thiến và Giang Triết không nói lời nào, chỉ nhìn nhau.
"Tôi thừa nhận, chuyện này mình làm cũng hơi quá đáng, chỉ là, hai người đã lãng phí nhiều năm trời như vậy. Giang Triết, cậu còn nhiều thời gian để lãng phí như vậy sao?"
"Tôi ở bên ngoài chờ hai người, khi nào hai người nói xong thì đi chụp hình." Lâm Bân nói xong, nhẹ nhàng thối lui, còn thay hai người đóng cửa lại.
Giang Thiến ngẩng đầu, nhìn Giang Triết, trong mắt hiện lên ánh lệ.
Giang Triết cũng ngẩng đầu, lại phát hiện thật khó khăn. Nhưng mà, trên tay còn đang được băng kín, đâu còn có thể hoạt động tự nhiên được.
Anh giơ một ngón tay về phía Giang Thiến. Giang Thiến chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn bước từng bước lại gần.
"Khiến cho em phải lo lắng, anh hứa với em về sau sẽ không như vậy nữa!"
Giang Thiến cắn chặt môi, sau đó gật gật đầu.
Khóa miệng Giang Triết khé giương lên.
"Thiến Nhi, lấy anh nhé!" Nước mắt lại rơi xuống hai bên má, càng thêm đỏ bừng, cô nhìn anh một cái, rốt cuộc cũng gật đầu.
Lâm Bân nói rất đúng, đời người rất ngắn ngủi, tìm được người mình yêu cũng không dễ dàng gì, tội gì cứ phải hành hạ, làm khổ nhau.
Anh lập tức nở nụ cười, chưa từng thấy anh cười sung sướng đến như vậy.
"Trong túi áo anh có một cái hộp." Giang Triết ý bảo Giang Thiến lấy ra.
Giang Thiến nhìn anh oán trách, sau đó thò tay vào, quả nhiên bên trong có một cái hộp.
Mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương to đến dọa người.
"Đồ quý giá như vậy anh cũng mang bên người, chỉ có mình anh."
"Đó là đương nhiên, anh phải tận dụng tất cả các cơ hội để cầu hôn." Người nào đó mặt dày nói.
"Chỉ là ủy khuất em phải tự mình đeo rồi." Giang Triết nhìn tay mình, bất đắc dĩ nói, chỉ vì khổ nhục kế của Lâm Bân mà dùng không ít băng vải, có điều, phương pháp của cậu ta lại rất hiệu quả, xem ra anh phải cảm ơn cậu ta thật tốt mới được.
Giang Thiến thẹn thùng, e lệ mà gật đầu, lấy nhận ra, tự đeo lên cho mình.