Giang Triết dự định về nhà sớm hơn một canh giờ, theo trực giác, anh cảm thấy Giang Thiến Nhi có chuyện.
Nhưng lúc anh về đến nhà, quản gia nói Giang Thiến Nhi vẫn chưa về.
“Chuyện gì xảy ra.”
Giang Triết mặt lạnh, đã 10 giờ tối, thế nào còn chưa về nhà?
Anh lấy lấy điện thoại di động ra gọi cho cô, thế nhưng điện thoại của cô lại tắt máy.
Trong lòng dâng lên một loại cảm giác bất thường, vội vàng điều tra ghi chép các cuộc tò chuyện buổi sáng, sau đó gọi tới.
Bên kia rất nhanh bắt máy, sau đó cung kính gọi: “Giang tổng.”
“Tiểu thư đâu?”
“Tiểu thư hôm nay tham gia sinh nhật của một đồng học.”
Người nọ thành hoàng thành khủng trả lời, sợ mình nói sai cái gì.
Giang Triết khẽ cau mày, sinh nhật đồng học? Thế nào trước đó không có nghe Giang Thiến Nhi nói qua?
“Nam hay nữ?”
“Giang tổng, chúng tôi không rõ, bởi vì tiểu thư cùng một đám người đi vào.”
Đồ vô dụng, Giang Triết ở trong lòng hung hăng mắng.
“kêu tiểu thư nghe điện thoại.”
“Vâng.” Người nọ như được lệnh đại xá, cầm điện thoại di động vội vàng vọt vào phòng bao.
“Tiểu thư, điện thoại của Giang tổng.”
Giang Thiến Nhi khẽ chần chừ một lúc mới nhận lấy.
“Anh.” Thanh âm mềm nhũn, nhu nọa, từng cái trêu trọc lòng của Giang Triết, một ngày mệt nhọc cứ như vậy tan thành mây khói.
“Sao vẫn chưa trở về?”
“Anh, hôm nay quên nói với anh, có một đồng học sinh nhật, tất cả mọi người đều ở đây, em cũng không thể đi đúng không?”
Giang Triết ở trong lòng than nhẹ, cô đã nói như vậy rồi, anh còn có thể cự tuyệt sao?
Nhưng là ở bên kia, ngay cả thời gian thở cũng không có, vội vọi vàng vàng ăn cơm trưa, rồi lại tiếp tục xử lí công việc, chỉ muốn nhanh nhanh chạyvề nhìn Giang Thiến Nhi, không nghĩ tới cô thế nhưng không có ở đây.
Trong lòng Giang Triết có chút không cam tâm.
“nam hay nữ?”
Giang Triết làm bộ không chút để ý nói, trên thực tế trong lòng như đang có hàng vạn con kiến đang bò.
“Ai nha, anh, anh hỏi cái này làm gì? Em cúp mày nha, anh cũng không cầnchờ em ăn cơm tối.” Giang Thiến Nhi nói xong liền cúp điện thoại.
Trong lòng Giang Triết đầy lử giận nhưng không biết tìm người nào để phát tiết.
“Giang tổng, đây là lễ vật cho tiểu thư.”
Thật đúng lúc người kia bất hạnh hưởng.
“Ánh mắt ngươi đúng là không dùng được? tiểu thư căn bản không có ở đây, ngươi lấy ra làm cái gì?”
Giang Triết hướng về phía A Đức tức giận mắng một hồi.
A Đức khổ mà không nói được, rõ ràng Giang tỏng vừa rồi kêu hắn về đến nhà thì lấy ra, ô ô.