Quá ngày sinh nhật Âu Tuệ Nhi mà cô và cả Hứa Nhất Chính cũng không có thời gian quan tâm đến. Bánh kem đặt khi trước cũng được Tuệ Nhi xử trong thầm lặng. Không nhất thiết phải phô trương quá đâu.
Trịnh Trấn Đông sau một thời gian nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, anh liền nhớ đến Âu Tuệ Nhi:"Không biết Tuệ Tuệ khi nay ra sao rồi? Tròn hay vuông, có sống tốt không?
Trịnh Trấn Nam vừa đi làm thêm về thì nghe thấy lời anh trai tự kỷ đêm khuya, cậu lắc đầu tiến lại gần phía Trấn Đông:"Nhớ thì đi gặp chị đi."
Vừa bị dọa mất cả hồn, Trịnh Trấn Đông cáu bẩn giận cá chém thớt:"Nhớ cái gì mà nhớ!" Anh mở tủ lạnh lấy ra một bình sữa tươi to, mở nắp cố gắng uống cạn cùng cái thẹn vì bị nói trúng tim đen. Cố gắng uống nhưng rất may đã biết lượng sức mình, anh đánh trống lãng hỏi Trấn Nam:"Dạo này đi làm việc gì thế?"
"Em đi thử vai." Trấn Nam ê chề, chán nản đáp:
"Sao thế?" Trấn Đông lo lắng hỏi:
"Chẳng có vai nào hợp với em cả" Cậu nhún vai, giật lấy bình sữa trong tay anh, uống một ngụm lớn sau đó mới hết sức trịnh trọng nói:"Em quá đẹp trai, lựa vai cũng phải có tầm cân xứng."
Xoa xoa đầu Trấn Nam, Đông đã hiểu em trai mình thừa hưởng sự tự tin đó từ ai rồi. Anh hỏi:"Em lại sưu tầm hình Hứa Tổng nữa à?"
Nhắc tới Hứa Nhất Chính, Trịnh Trấn Nam dường như phấn chấn hẳn lên, cậu rất hào hứng kể về hắn:"Hứa Tổng quả thật rất tài giỏi, vừa rồi đã cho chị Tuệ Nhi lấn vào con đường nghệ thuật đấy. Nghe bảo được đóng vai chính luôn cơ!"
"Dẹp cái ánh mắt hâm mộ hắn trước mặt anh trai em đi!"
Nam lườm Trấn Đông một nhát dao bén nhọn, cậu để sữa vào tủ lạnh, không thèm nói nhiều với Trấn Đông nữa, đi một mạch lên lầu. Nói chuyện với kẻ thiếu hiểu biết, nông cạn, cố chấp như Trịnh Trấn Đông thì cậu đi ngủ sướng hơn.
Sáng hôm sau.
Âu Tuệ Nhi đang ngồi đọc cuốn "Phế hậu tướng quân" và không ngừng tổn hao khăn giấy. Sao lại có một người con gái yêu và chịu đựng đến mức đau lòng người thế này? Cô lại nhìn đến bản thân mình, ít ra còn hạnh phúc hơn Tả Thương Lang đáng thương. Vì ít ra Hứa Nhất Chính chỉ yêu và có thể bên cạnh một mình cô thôi. Còn Tả Thương Lang hết lần này đến lần khác chịu đựng tình yêu bị chà đạp, cô ấy thật mạnh mẽ, kiên cường một cách bi tâm.
(Phế hậu tướng quân - Nhất Độ Quân Hoa)
Gập lại trang sách, Âu Tuệ Nhi dụi mắt đi đến bên cửa chính:"Sao anh có thể đột nhập được vào đây?"
Đâu đó sau thân cây lớn bên cạnh xích đu xuất hiện ra một cánh tay, giọng nói nam trung nhẹ nhàng:"Hôm nay sẽ đông vui đấy!"
"Hả?" Âu Tuệ Nhi nghi hoặc nghiêng đầu hỏi:
"Chuẩn bị tỏ ra thật bất ngờ, diễn cho tốt vào!" Người nam nhân bí ẩn ấy không ngừng nhắc nhở Tuệ Nhi:
Cô bật cười khinh khỉnh, nhếch nhẹ một bên môi:"Hai năm qua, tôi diễn tệ lắm sao?"
Người đàn ông đó im lặng một chốc, xung quanh họ chỉ còn lại tiếng chim hót và âm thanh lá cây xào xạc trong gió. Lại một hồi tĩnh lặng, Âu Tuệ Nhi phát điên lên vì sự điên rồ khó hiểu của hắn:"Này, không nghe thấy tôi đang nói gì à?"
"Trước khi muốn trả thù một ai đó... thì nên giết chết tâm mình trước."
Cũng giống như lúc người đàn ông ấy đến, hắn đi không một lời từ biệt, chỉ để lại một câu nói lạnh lùng cho Âu Tuệ Nhi. Ý của hắn đã quá rõ ràng rồi, thế nhưng cô vẫn không hiểu. Âu Tuệ Nhi đặt tay lên tim, nơi đó vẫn đập nhẹ như mỗi ngày thôi. Nhưng nếu... cô lắc đầu... liệu cô có thể ra tay sao?
Hứa Nhất Chính trở về nhà trong bộ dạng chẳng thể nào chỉnh chu hơn nữa, hắn trịnh trọng đứng trước mặt Âu Tuệ Nhi. Dù trên mặt hiện ra nét không cam tâm nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười vì cô. Âu Tuệ Nhi sờ trán Hứa Nhất Chính:"Anh bị va vào đâu à? Sao hôm nay trông nhợt nhạt thế?"
Cầm lấy tay Âu Tuệ Nhi, Nhất Chính nhanh chóng cướp lấy. Một lúc sau có gì đó lành lạnh buộc chặt ngón áp út của cô, đôi mắt Tuệ Nhi kinh ngạc khi nhận rõ - Một chiếc nhẫn kim cương.
Cô che miệng, sóng mũi cay xòe, cả khuôn mặt trong chốc lát đã đỏ bừng. Tuệ Nhi nấc nghẹn, choàng tay ôm lấy cổ Hứa Nhất Chính, không ngừng lôi kéo hắn chìm sâu trong nụ hôn đắm say của mình. Tuệ Nhi buông Nhất Chính ra, cô buồn cười hỏi:"Chỉ tặng mà không nói gì sao?"
"Sao phải nói?" Hứa Nhất Chính ôm lấy Âu Tuệ Nhi, nhẹ nhàng luồn tay vào trong áo cô:
"Phải cầu hôn xem người ta có chấp nhận hay không chứ?" Tuệ Nhi chu môi:
Hứa Nhất Chính cau mày:"Em dám không chấp nhận?"
Tuệ Nhi dở khóc dở cười:"Đâu có, nhưng mà..."
Hứa Nhất Chính độc đoán cướp mất lời cô:"Tốt!"
Chưa có ai cầu hôn như Hứa Nhất Chính cả, thật sự... bá đạo quá đi!
Từ ngoài cửa ùa vô một đám người, người cầm bong bóng, người cầm gấu bông và Trữ Thanh Trà bước từ sau lên, trên tay nhẹ nhàng cầm một chiếc bánh kem to:"Chúc mừng sinh nhật cậu, Tuệ Nhi!"
Tuệ Nhi bị mọi người làm cho bất ngờ, khuôn mặt nghệch ra, trong lòng hân hoan đến mức lặng người. Trịnh Trấn Nam cầm một chùm bong bóng chạy lại kéo tay Âu Tuệ Nhi:"Lại thổi bánh kem đi chứ!"
Châu Khả Ly mắng nhẹ:"Chưa hát chúc mừng sinh nhật mà!"
"Chúc mừng ngày sinh nhật của Tuệ Nhi, mừng ngày Tuệ Nhi sinh ra đời..."
Giây phút này... dường như chậm lại... nụ cười thật lòng của mọi người quanh Tuệ Nhi như tỏa sáng rạng ngời. Cô đưa tay đặt lên má, nơi đó sao lạnh quá! Thì ra cô đã khóc rồi. Cô khóc vì hạnh phúc hiện tại và những đau buồn trong tương lai. Trịnh Trấn Đông, Trương Phong Vân, Châu Khả Ly và cả Hứa Nhất Chính có thể hòa thuận trong ngày hôm nay? Đây có thể xem là một món quà, một đặc ân lớn cho Âu Tuệ Nhi không? Mỉm cười hạnh phúc, toan tính khiến cô mệt mỏi rồi. Cô có nên dừng lại?
Trương Phong Vân lên tiếng sau khi thấy Âu Tuệ Nhi lặng đi đứng ngây nhìn mọi người:"Em phải ước rồi thổi đèn cầy đi này. Thanh Trà sắp không chịu nổi."
Tuệ Nhi hoàn hồn, chợt nhìn xuống chiếc bánh kem. Ôi thôi, bao nhiêu tâm trạng liền bay mất, mặt Tuệ Nhi méo xẹo, hài hước bảo:"Đây là do Nhất Chính đặt làm?"
Trịnh Trấn Nam rất nhanh nhẹn, cậu gật đầu không ngừng.
Đúng là chẳng thể nào lầm lẫn được, bánh kem được làm thành đôi nhũ hoa, trên chúng còn ghi rõ to chữ "Size của Âu Tuệ Nhi". Chi vậy? Chi vậy trời? 36A có gì để khoe khoang đâu?
Dù miễn cưỡng lắm đấy! Nhưng Âu Tuệ Nhi vẫn vì lòng tốt của mọi người mà chấp nhận.
Sinh nhật muộn vừa hạnh phúc, vừa quái đản! Nhưng chắc đây là khoảng thời gian thật sự hạnh phúc cuối cùng, vậy thì cô sẽ cố gắng trân trọng nó.