Ác Ma Chiếm Hữu

Chương 37: Sao lại như thế?



Tối đến, Hứa Nhất Chính vẫn chưa về nhà, Âu Tuệ Nhi có chút dè dặt gọi điện xin hắn đi cùng Trữ Thanh Trà. Giọng hắn có chút nặng nề, dường như mới gặp phải chuyện phiền não gì đó khó giải quyết lắm! Hứa Nhất Chính "ừ hử" rồi bảo: "Đi sớm về sớm, đừng uống bia rượu đấy!"

Âu Tuệ Nhi ngoan ngoãn vâng lời, sau đó cố tình mặc một bộ đầm hai dây bó sát màu đỏ thẫm tôn lên từng đường nét trên cơ thể. Cô mang đôi guốc được thiết kế riêng khiến cho những bước chân đối xứng, thăng bằng. Nét mặt lo lắng dần giãn ra, đáy đồng tử loáng thoáng hiện lên tia sáng không rõ cảm xúc.

Đứng trước gương quay vài vòng, cô kiểm tra kỹ dây kéo nhỏ bên góc váy được tỉ mỉ may giấu vào bên trong, nếu quan sát kĩ lưỡng sẽ nhìn ra một góc vải kì lạ khác với màu bộ đầm cô đang bận. Khi mọi thứ đã chỉnh chu đâu đó. Âu Tuệ Nhi bước ra khỏi phòng, rời đi cùng Trữ Thanh Trà, cũng như dưới ánh mắt ngạc nhiên, khó đoán của Thanh Trà:

"Cậu ăn mặc khiêu gợi thế?"

"Chúng ta phải gặp đối tác quan trọng mà, đâu thể ăn mặc lơ là được!"

Trữ Thanh Trà thấy cũng phải, trong lòng thầm cười rộ. Âu Tuệ Nhi mặc như thế này lại càng dễ khiêu gợi dục vọng của bọn đàn ông say sưa kia, thế nào cũng đắm chìm quên cả thân phận của Tuệ Nhi. Lại một trận cười thầm khinh bỉ, không ngờ Âu Tuệ Nhi tỏ ra đơn thuần lại phóng đãng như thế!?

Ánh mắt Trữ Thanh Trà khẽ đảo đến tên Giám đốc Vương ngồi đối diện, miệng ông ta sắp chảy dài nước miếng rồi. Âu Tuệ Nhi khó chịu dưới cái nhìn bỏng rát của ông ta, cô nuốt nước bọt, nhìn đi chỗ khác. Nhưng sự chú ý quan sát của Tuệ Nhi không hề rời khỏi gương mặt Trữ Thanh Trà. Muốn chơi? Âu Tuệ Nhi sẽ chơi cho đến cùng...

Để xem bị một kẻ bạc nhược như Âu Tuệ Nhi đánh bại, biểu hiện Trữ Thanh Trà sẽ trông thú vị như nào nhỉ?

Âu Tuệ Nhi cười trộm, bóng dáng của Trữ Thanh Trà phản chiếu qua chiếc gương xe mà Âu Tuệ Nhi chăm chú nhìn. Có vẻ như Trữ Thanh Trà đang chờ đợi cơ hội gọi Hứa Nhất Chính... cứ đùa...

Cuộc gặp gỡ đối tác không ngoài dự tính của Thanh Trà, người bên kia không hề biết Âu Tuệ Nhi mang thân phận gì? Chỉ biết nhìn Tuệ Nhi bằng đôi mắt háu đói, hăng chiến như những con tuấn mã lâu ngày bị nhốt trong chuồng. Trữ Thanh Trà quan sát vẻ mặt Âu Tuệ Nhi dần hồng nhuận, mùi rượu phảng phất trong không khí mỗi lần cô nhẹ mỉm cười, thở hắt một hơi cố gượng khỏi cơn say.

Bọn người kia thật quá đáng, cứ đưa rượu đến miệng Âu Tuệ Nhi, vỗ tay cổ vũ cô vô cùng nhiệt tình.

Cảm giác cả người nóng ran, Âu Tuệ Nhi đưa tay vào tháo hai dây trên vai, phần xương quai xanh gợi cảm không còn vướng víu, xinh đẹp động lòng người. Dáng vẻ phong tình vạn chủng của Tuệ Nhi giờ này giống như một đóa hoa anh túc, khiến người khác nghiện muốn chiếm hữu lấy. Đôi mắt Âu Tuệ Nhi lờ đờ mông lung như chứa đựng cả bầu trời đầy sao, thân hình đung đưa, hết choàng tay qua cổ Giám đốc Vương rồi đến hai vị đối tác kia. Đỉnh đầu dúi vào cằm, rồi má chạm má, mũi chạm mũi,... đến khi cả người Tuệ Nhi xiêu quẹo, chực ngã thẳng vào lồng ngực kẻ đối diện, cằm tì lên vai hắn. Miệng không ngừng làm nũng:"Nóng quá đi! Chúng ta đi tắm nhé!?"

Kẻ bị ôm chính là Giám đốc Vương, ông ta gật đầu không ngừng, đôi mắt hiện lên dục vọng. Gọi thêm hai cô gái nóng bỏng vào tiếp đối tác, còn ông xin lỗi ôm lấy Âu Tuệ Nhi lảo đảo, ngã nghiêng ngã dọc, đầu óc thiếu minh mẫn, choáng váng tìm phòng hành sự.

Trữ Thanh Trà vui mừng như trộm được vàng, cô rút điện thoại bấm nhanh số Hứa Nhất Chính, giọng hốt hoảng, ngân dài trong nước mắt:"Anh mau tới địa chỉ tôi nhắn tin, Giám đốc Vương của anh sắp làm chuyện xấu với Tuệ Nhi rồi!!!"

Hứa Nhất Chính đầu dây bên kia thoáng im lặng, giọng nói có chút bất mãn:"Cô ấy uống nhiều không?"

"Nhiều... nhiều lắm... ông ta ép cô ấy uống..."

Như hít phải ngụm khí lạnh, Hứa Nhất Chính cúp máy không báo trước, nhìn địa chỉ trong tin nhắn mà phóng như mũi tên lao vào xé tan nát cơn gió lạnh. Nhớ lại lúc Âu Tuệ Nhi say, cô đã rất cuồng bạo, nhiệt tình... phải... thân thể đó là của hắn không ai được phép chạm vào... còn nữa... lúc cô say quả thật rất đẹp!

Cảm thán thế đủ rồi. Hứa Nhất Chính cần phải đến đó ngay.

Chẳng mấy chốc hắn đã có mặt trước khách sạn năm sao "Kha Đam", Trữ Thanh Trà lạnh run, nước mắt đã khô trên mi mắt, vấn vương lại bên đôi gò má nhợt nhạt. Vừa thấy Hứa Nhất Chính đã lao đến như một chú cún tìm thấy chủ sau những ngày bị lạc.

Hứa Nhất Chính không có tâm trạng để ý đến Trữ Thanh Trà, hắn nắm chặt hai bả vai Thanh Trà đến phát đau:"Bạn cô trong đó, còn cô có thể an lành ngoài này à? Tuệ Nhi có chuyện gì xảy ra, thứ đàn bà dơ bẩn như cô đừng hòng được yên ổn!"

Trong giọng hắn, ba phần tức giận, ba phần bất an, còn lại là phẫn nộ đến tột đỉnh.

Đúng, đây là dáng vẻ mà Trữ Thanh Trà muốn thấy.

Khóe môi cô nâng lên rất nhanh, rồi cũng vội hạ xuống. Vẻ mặt như gặp phải ác ma:"Anh... anh..."

Chưa diễn hết vở kịch, bả vai cô vang lên tiếng "rắc" khớp bị ai đó kéo ra, cả mặt xanh ngắt, môi trắng bệch, cả người Trữ Thanh Trà xụi lơ như hoàn toàn bị hút hết máu, đau đến thấu tận xương tủy, liệt phế tâm can. Hứa Nhất Chính... vào giờ phút này vẫn có thể ra tay hiểm độc như thế, không phải hắn làm vậy sẽ chậm trễ cứu Âu Tuệ Nhi sao?

"Nhất Chính?"

Một giọng nói ngọt ngào vang từ xa, bóng dáng Âu Tuệ Nhi trong chiếc đầm xòe qua gối vừa đáng yêu, vừa kín đáo chạy đến bên cạnh hắn. Ánh mắt cô chợt khựng lại nơi Trữ Thanh Trà ngồi bẹp dưới đất, vẻ mặt lo lắng sợ hãi trợn tròn:"Thanh Trà, cậu bị làm sao vậy?"

Cả Nhất Chính và Thanh Trà đều nhìn Tuệ Nhi bằng ánh mắt kinh ngạc, khó hiểu.

Trữ Thanh Trà mấp máy môi:"Bộ đồ? Ban nãy...? Rõ ràng..." Cô không có từ ngữ nào để hình dung sự việc trong lúc này nữa, vì bả vai cô đang kéo đến từng trận âm ỉ. Ánh mắt Trữ Thanh Trà dần se lạnh, thần sắc trở nên sa sầm. Âu Tuệ Nhi đang ra lực bóp mạnh bả vai trật khớp của Thanh Trà ư? Một con người mềm yếu, tưởng chừng dễ tan vỡ lại có thể...? Trà trúng kế của Tuệ Nhi dễ dàng vậy sao?

Trước mắt Trữ Thanh Trà tối đen, cả ý thức cũng xụi lơ theo cơ thể đau nhức. Cả người đầm đìa mồ hôi, chỉ mới nhiêu đó thôi đã không chịu nổi.

Vậy mà muốn chơi đùa với tôi ư? Cậu chán thật đó!

Đáy mắt mang theo ý cười không rõ ràng ẩn hiện dưới vẻ hoảng sợ, luống cuống đỡ lấy Trữ Thanh Trà, không ngừng gọi tên, lay động người Thanh Trà dậy.

Hứa Nhất Chính ngồi chồm hổm xuống cạnh Âu Tuệ Nhi, cau mày hoài nghi:"Không phải Giám đốc Vương giở trò sao?"

Âu Tuệ Nhi như không tin nhìn thẳng vào mắt Hứa Nhất Chính:"Nào có, ông ta say quá lăn ra ngủ cùng hai người kia rồi. Trữ Thanh Trà bảo em đợi cậu ấy đi vệ sinh, rồi chạy đâu mất biệt. Do em không thể lôi ba người kia ra được nên mới chạy đi tìm cậu ấy. Chẳng ngờ lại... mà tại sao..." Mặt Âu Tuệ Nhi biến sắc xám xịt. "Tại sao anh lại làm tổn thương Trữ Thanh Trà?"

Hứa Nhất Chính im lặng không nói, cũng chẳng hiểu vấn đề mấu chốt ở đâu. Nhưng chỉ trong một phút tỉnh táo lí trí, hắn nheo mắt phỏng đoán:"Lúc Thanh Trà rời đi, ba người kia đã ngủ chưa?"

Âu Tuệ Nhi lắc đầu lần nữa:"Chưa, họ nhảy múa, hết nhào đến vồ vách tường, thì đòi đến ôm ghế..." Đôi gò má Tuệ Nhi chợt đỏ như quả gấc. "Họ còn bắt em uống cùng, nhưng em cự tuyệt. Mãi ba người đó say quá mới lăn ra ngủ đấy!"

Đối với lời Âu Tuệ Nhi nói hắn không có gì phải nghi ngờ. Giám đốc Vương là người của hắn, chắc chắn biết rõ hành vi nếu chạm vào người cô. Hai người còn lại là đối tác, không thể làm chuyện quá đà khi Giám đốc Vương chưa cho phép.

Hứa Nhất Chính bật cười nhìn Trữ Thanh Trà:"Thủ đoạn chưa tới đâu đã giơ nanh múa vuốt rồi!"

Âu Tuệ Nhi khó hiểu nghiêng đầu:"Là sao?"

"Ưm..." Thanh Trà đau đớn rên lên một tiếng trong vô thức.

Lúc này, Tuệ Nhi mới sực tỉnh, thúc giục Nhất Chính:"Mang cậu ấy vào bệnh viện trước rồi nói!"