Alfa tựa vào sườn núi phía sau, hít thở một hồi thì thể lực khôi phục đôi chút, tiếp đó trong lòng âm thầm tính toán so sánh thực lực địch ta. Bên cạnh Đầu Sói Vàng chắc chắn có một số sĩ quan thuộc hạ võ thuật không thấp, ngay cả tên Đầu Sói Vàng mặc dù bị thương thế nhưng nếu lấy địa vị vệ tướng của Đầu Sói Vàng tại thảo nguyên ra so sánh với quân đoàn trưởng của đế quốc thì là như nhau nên tất nhiên rất dũng mãnh, trong tình huống bình thường võ thuật e rằng sẽ không thua kém mình bao nhiêu. Do vậy, một mình mình nếu muốn đối phó với sáu trăm người đối phương, muốn từ trong sáu trăm người đó lấy mạng Đầu Sói Vàng thì tính toán kỹ lưỡng. Alfa thật sự không lo mình gặp nguy hiểm. Đối phương chẳng qua chỉ là sáu trăm bại binh. Ngày đó chính biến tại đế đô, Alfa còn dám chống lại sự công kích của thần thánh kỵ sĩ đoàn thì một nhúm người thảo nguyên này chưa đủ để hắn để mắt đến. Lo lắng duy nhất của hắn là nếu mình một kích không thành tạo cho đối phương có cơ hội chống trả, sau đó lại đem bộ hạ vây chặn mình, nếu tên Đầu Sói Vàng kia chạy thoát được thì coi như công sức trước đó thành công cốc. Phải tìm được thời cơ! Thị vệ Alfa hít một hơi thật sâu, sau đó lần mò đi xuống triền núi, xoay người lên ngựa, đi xa xa ở phía sau người thảo nguyên. Rốt cục, bám theo phía sau hơn nửa ngày, cơ hội mà Alfa chờ đã tới rồi! Bên cạnh đường trên đồng hoang phía trước xuất hiện một ngôi nhà hoang, thoáng trông khá đổ nát, dường như không có người sống từ lâu lắm rồi. Chỉ có điều khiến phần đông người thảo nguyên thèm muốn là bên cạnh ngôi nhà hoang kia, tại nơi cách xa đại lộ, không ngờ có một cái giếng!!! Nhìn thấy cái giếng, ngay tức khắc đám người thảo nguyên đều nổi điên lên như nhau, ngay cả người chết dường như sinh mệnh cũng lại một lần nữa hồi phục mạnh mẽ, gào thét phóng ngựa bổ nhào về hướng cái giếng! Trong lúc này, người thảo nguyên loạn bậy thành một đám. Ngay khi đó, Alfa đang bám theo người thảo nguyên, hiện nằm bên cạnh một đống loạn thạch, khi vừa trông thấy thì trong lòng không khỏi chấn động! Cơ hội! Đám người thảo nguyên bu đông như ong quanh giếng, đám người dã man này thấy có hy vọng có nước đã bất chấp tôn ti trật tự, sớm đã có người tranh giành được dây thừng treo thùng nước nhưng ngay khi vừa tới tay liền bị người phía sau một cước đá lăn quay, thùng nước trong tay liền bị cướp mất. Trong đám hỗn loạn, sự bực dọc đè nén trong lòng nhiều ngày qua giờ đột ngột bùng phát khiến không ít người thảo nguyên đang cướp đoạt thùng múc nước này bỗng nhiên ầm ầm rút loan đao ra, hai mắt đỏ đậm như bầy sói nhìn nhau trong khi trước đó còn là bạn đồng hành của mình. -Một lũ chết tiệt!! Một giọng nói khản đặc từ sau vang đến. Vệ tướng Đầu Sói Vàng nằm sấp trên ngựa, đau lòng nhìn đám bộ hạ của mình: -Các ngươi muốn làm gì vậy! Loan đao của các ngươi chỉ dùng để giết địch, không phải để đối chọi với huynh đệ của mình! Buông đao cho ta!! Mặc dù bị trọng thương nhưng vệ tướng Đầu Sói Vàng vẫn còn chút uy thế ngày thường khiến phần lớn bọn người thảo nguyên chỉ còn cách lẳng lặng thu lại loan đao. Chỉ có điều, cuối cùng vào lúc mọi người đến bên cạnh giếng mới phát hiện đáng tiếc là cái giếng này đã cạn khô! Có kẻ không cam lòng sai người lấy thùng thả vào trong giếng cẩn thận kiểm tra. Nhưng tuyệt vọng phát hiện trong giếng khô này chỉ có thể tìm được đất cát khô khốc mà thôi! Sự bực dọc vừa mới tạm lắng xuống tới liền đột nhiên phát tác trở lại, người thảo nguyên càng thêm tuyệt vọng hung tính lại càng bị kích thích, qua nhiều ngày vừa đói vừa khát, bọn họ giờ phút này thật sự giống như một bầy sói!! Bỗng nhiên trong lúc đó không biết tên chết toi nào ra tay trước, đại khái là đói quá mất khôn liền bất ngờ đâm một đao vào chiến mã của tên bạn bên cạnh, chiến mã hí lên điên cuồng nhưng dây cương lại bị người này kéo lại vùng vẫy không thoát ra được, tên này mặt đầy hung ác, liên tục huy đao chém tới, sau khi chiến mã bị chém gục thì hắn liền nhanh chóng xáp lại hả họng nuốt vào một ngụm máu ngựa. Nhưng hắn còn chưa kịp húp ngụm thứ hai thì sau lưng đã vang tiếng chửi mắng, ánh đao loé lên đầu lâu hắn đã vọt lên trời kéo theo một màn mưa máu. Thì ra chủ nhân của con chiến mã thấy ngựa quý của mình bị giết, mà người thảo nguyên coi trọng nhất là ngựa chiến, rất nhiều chiến mã của kỵ binh đều do họ nuôi dưỡng từ nhỏ, chứng kiến ngựa yêu bị giết làm sao mà không đau lòng? Hắn đau lòng mà sấn tới báo thù, thừa dịp người kia uống máu ngựa liền một đao chém bay đầu tên này. Một lần như thế giống như mồi lửa trong thùng thuốc súng, lập tức bùng lên thành đám cháy! Thoáng chốc cháy phần phật, mọi người thảo nguyên bắt đầu nổi điên. Dù sao khi nhìn thấy thớt ngựa chiến này ngã lăn ra chết thì một số tên chết toi đói khát mắt đều đỏ lên, nghiến chặt đôi môi khô khốc, vài người rút loan đao ra hướng về con ngựa kia bổ xuống, chủ nhân chiến mã muốn ngăn cản liền lập tức bị người bên ngoài hai đao chém chết, cả đám ùa lên, liều mạng muốn lấy đao của mình cắt lấy một khối thịt ngựa. Sự việc bắt đầu như thế, phía sau không thể kìm lại được! Người cướp được thịt ngựa liền lập tức muốn thoát ra nhưng bên cạnh đã sớm có người nhìn chằm chằm vào thức ăn trong tay bọn họ, cả đám đánh nhau binh binh bốp bốp một lúc, đường đường là kỵ binh tinh nhuệ của thảo nguyên vương đình nhưng lại vì vài khối thịt ngựa mà bắt đầu liều mạng hai mắt đỏ sậm. Thế nhưng một con ngựa làm sao đủ cho mấy trăm người ăn? Lại còn tranh đoạt lẫn nhau thì làm sao đủ! Lúc này rốt cục đã có thêm nhiều người bắt đầu có ý tiến đánh ngựa chiến của người khác! Lại thêm nhiều người cầm vũ khí chém về phía trước đó còn là bạn đồng hành của mình. Cướp ngựa! Cướp thịt! -Đủ rồi!!! Vệ tướng Đầu Sói Vàng không thể kìm được cơn giận, hắn bỗng nhiên tinh thần mạnh lên, nhảy từ trên mình ngựa xuống, cố nén cơn đau từ cái chân gãy, mã đao trong tay chém ngang giết chết tại chỗ hai tên kỵ binh thảo nguyên đang nổi điên. Mũi đao còn nhỏ từng giọt máu đỏ sẫm mà thi thể không đầu của hai tên loạn binh đã ngã trên mặt đất. -Tất cả dừng tay cho ta! Buông vũ khí!! Vệ tướng Đầu Sói Vàng phẫn nộ gào thét. Cảnh tướng quân trọng thương trong tay cầm đồ đao vấy máu, trong thoáng chốc không những chẳng thể đè bẹp được việc náo loạn của binh lính mà ngược lại còn kích thích cho bạo loạn tăng mạnh thêm! Vệ tướng Đầu Sói Vàng bỗng nhiên phát hiện trước mặt không biết đã yên ắng tự khi nào. Ánh mắt của đám binh lính này nhìn mình đã không còn sự kính sợ ngày xưa mà lại tràn ngập một loại căm thù …… và tham lam! -Các ngươi muốn làm gì!! Một trăm thân vệ trung thành của vệ tướng Đầu Sói Vàng lập tức tiến lên ngăn cản, hai bên rút đao chĩa vào nhau. -Đầu Sói Vàng cái rắm chó gì! Một tên kỵ binh người thảo nguyên dùng sức nhổ ra một ngụm nước bọt pha máu! Chửi lớn tiếng: -Lần này đã bị đánh bại. Cả vu sư Shaman cũng đã chết, sau khi trở về cả nhà ngươi cũng bị bán làm nô lệ, bây giờ còn đến ăn to nói lớn với chúng ta! Những người khác vừa nghe xong lại càng động tâm! Đúng vậy, vệ tướng Đầu Sói Vàng gì nữa, sau khi trở về địa vị e rằng còn không bằng một tên lính quèn như mình! Cho dù trong lòng nhẫn nhịn đến mấy cũng không kìm được ý nghĩ: lần này nếm mùi thất bại trở về, chắc chắn bị phạt không nhẹ, không bằng dứt khoát giết chết tên Đầu Sói Vàng này, đem đầu lâu của hắn đến đầu hàng người Roland! Thấy rõ hai bên đã gườm nhau toé lửa, thân vệ trung thành của vệ tướng Đầu Sói Vàng cùng loạn binh đứng song song phân chia chiến tuyến rõ ràng. -Tranh chấp nội bộ sao? Alfa nấp sau đống loạn thạch, trên mặt cười lạnh: -Người dã man quả nhiên là người dã man. Hắn nắm chặt kiếm trong tay, đang chuẩn bị tìm cách mò vào đám hỗn loạn …… Bỗng nhiên, xa xa phía chân trời truyền đến một hồi vó ngựa dồn dập, tiếng vó ngựa đông đảo, bụi đất bốc lên ngày càng nhiều, rõ ràng là có đại đội kỵ binh sắp đi qua đây! Vừa mới còn đối địch nhau mà khi người thảo nguyên nghe thấy tiếng vó ngựa này, mọi người chợt đột nhiên biến sắc. Vừa rồi còn rút đao chĩa vào nhau mà giờ đây lại tự động xoay người lại, một lần nữa lại đứng cùng nhau, khẩn trương nhìn người tới. -Còn thất thần làm gì! Mọi người lên ngựa!!! Đầu Sói Vàng ra lệnh một tiếng, người thảo nguyên không ngờ liền chấp hành mệnh lệnh. Nhưng lúc này không còn chạy kịp nữa rồi! Đối phương tới từ hướng tây bắc, Alfa đã đi ra được hai bước lập tức lui về nấp lại phía sau đống loạn thạch. Vệ tướng Đầu Sói Vàng thở dài …… là truy binh của kẻ địch sao? Đối phương đã đuổi theo được đến đây thì lần này chết chắc rồi. Bây giờ phía bên mình người mệt ngựa yếu, chạy làm sao thoát được. Chỉ có điều khi gần đến bỗng nhiên lại thấy đối phương là một đội kỵ binh, chính giữa đội là một lá cờ đen bay trên cao! Quân cờ đen? Đúng là quân Tây Bắc!! Đội quân Tây Bắc vừa đến này quân số chừng hơn hai nghìn, chỉ có điều Đầu Sói Vàng lại thấy dường như đối phương không có ý tốt vì khi tới trước mặt thì hai bên đối phương lập tức phân ra mỗi cánh hai trăm người tạo thế bọc sườn, cuối cùng hình thành một vòng bao quanh đem người của hắn vây lại bên trong! Đội quân kỵ binh Tây Bắc này mỗi người đều mặc áo giáp toàn màu đen, sau khi ổn định chổ đứng thì người không nói, ngựa chẳng kêu, nhưng mấy ngàn ánh mắt lạnh lùng soi vào sáu trăm người thảo nguyên ở giữa, giống như nhìn sáu trăm con sơn dương đang đợi làm thịt. Đội quân Tây Bắc này mơ hồ khiến cho thị vệ trưởng Alfa cảm giác được một tia quỷ dị. Vì bọn chết tiệt kia mỗi người đều một thân hàn khí, ngồi chỉnh tề như thế trên ngựa, không nói một lời, lạnh lẽo âm u …… Cuối cùng, vào thời điểm người thảo nguyên không còn chịu nổi khí thế dồn ép như vậy, bên trong quân tây bắc vọng ra một giọng lạnh lùng. -Phía trước có phải là ngài vệ tướng Đầu Sói Vàng tôn kính chăng? Tiếp theo, hàng ngũ đội quân tây bắc im lặng tách ra, trên lưng một con tuấn mã đen tuyền, một người kỵ sĩ trẻ tuổi chậm rãi thúc ngựa đi ra. Ở phía xa, Alfa nhìn mặt tên kia phát hiện hắn đội mũ sắt nhưng lại đeo một mặt nạ kim loại. Mặt nạ kim loại sắt này thép này che toàn bộ mặt hắn kể từ môi trở lên, chỉ lộ mỗi miệng ra ngoài. Nghe theo giọng nói của hắn thì chắc hắn tuổi còn rất trẻ. Nguồn truyện: Truyện FULL Vệ tướng Đầu Sói Vàng vừa thấy tên kỵ sĩ trẻ tuổi này thì trong mắt hắn lập tức ánh lên vẻ gì đó phức tạp: "Thì ra là thiếu tướng quân! Không biết quân đoàn trưởng Ruga phái thiếu tướng quân tới nơi này vì việc gì? Nửa đường chặn ta lại, muốn lấy mạng ta ư? Người kỵ sĩ trẻ tuổi này ngồi trên ngựa, ánh mắt phía sau mặt nạ sắt bắn ra một tia nhìn lạnh lẽo, chỉ có điều trên môi lại mỉm cười. Mặc dù nhìn không hết được toàn bộ khuôn mặt hắn, thế nhưng khi hắn cười thì khóe miệng còn đẹp hơn đường vòng cung, từ đó có thể thấy được người này hẳn là một chàng đẹp trai. Chỉ có điều hàn quang ẩn sâu trong ánh mắt kia thật sự khiến cho người ta tâm lý vô cùng khó chịu. -Vệ tướng Đầu Sói Vàng các hạ. Người kỵ sĩ được gọi là thiếu tướng quân này phảng phất đang mỉm cười: -Đúng là cha ta phái ta tới đây, chỉ có điều …… ông ta cho ta hai mệnh lệnh hoàn toàn khác biệt.. Vệ tướng Đầu Sói Vàng cảm giác được vị nguy hiểm, hắn nắm chặt loan đao: -Cái gì? Quân đoàn trưởng Ruga muốn phản bội ước định của chúng ta sao? -Không cần phải nói khó nghe như thế. Vị kỵ sĩ trẻ tuổi này lắc đầu: -Cha ta luôn bảo ta rằng không có ước định gì là vĩnh viễn, cái gọi là tín nghĩa chẳng qua chỉ tồn tại dựa trên cơ sở lợi ích mà thôi. Tạm dừng một chút, giọng nói người này phảng phất còn vài phần êm ái hơn, cười nhẹ nói khẽ: -Cha cho ta hai mệnh lệnh: thứ nhất là nếu lần này các ngươi thắng, người của ta sẽ vui vẻ đưa tiễn ngài trở lại thảo nguyên, đồng thời thuận tiện tiếp quản thành Gilear để diệt cỏ tận gốc! Còn mệnh lệnh thứ hai là …… nếu ngài bất hạnh thất bại tức là có ý xấu, tự tiện để địch quân xâm nhập lãnh địa đế quốc là do quân Tây Bắc chúng ta "sơ sẩy". Để đền bù tội trạng, các tướng sĩ quân Tây Bắc máu đổ sa trường đánh lui kẻ thù, đồng thời giết được vệ tướng Đầu Sói Vàng danh tiếng lừng lẫy thảo nguyên. …… Ngài vệ tướng tôn kính, ngài thấy bản báo cáo của ta viết cho quân bộ như thế có thích hợp không? Kết quả như thế có phải là lấy công chuộc tội không? Lời cuối vừa xong, hai mắt hắn dưới mặt nạ sắt đã loé lên một tia lạnh lẽo kinh người!