Chờ sau khi nàng ra ngoài, Đỗ Duy mới ngẩng đầu nên, sau đó thở dài rồi nói: - Ôi! Dường như ta đúng là một tên vô sỉ. Vừa nói Đỗ Duy vừa nhìn vào cửa, đột nhiên cười lạnh lùng một cái rồi nói: - Đi vào đi, thánh kị sĩ tôn kính của ta. Ta biết ngài đang nghe bên ngoài. Nếu như không phải ngài cố ý cho phép thì con bé ngu xuẩn kia làm sao vào được. Quả nhiên, hắn vừa dứt lời thì thấy Hussein từ cửa đi vào. Trên mặt của thánh kị sĩ trông hơi u ám, khi nhìn vào Đỗ Duy, trong con mắt còn lại của hắn lại mang một chút vẻ lạ lẫm mà trước nay chưa từng có. Sau đó, ánh mắt của hắn dừng lại trên đám tro tàn còn sót lại trên bàn sau khi mật thư bị thiêu hủy. Đỗ Duy nhìn vào Hussein rồi nói: - Ngươi… cũng biết được sai lầm của ta rồi sao? Hussein không nói gì thêm, hắn chậm rãi đi tới, vòng qua bàn học rồi im lặng nhìn chằm chặp Đỗ Duy một lát… Bỗng nhiên, thánh kỵ sĩ giơ tay lên đánh mạnh một bạt tai vào mặt của Đỗ Duy. -Bốp! !! Đỗ Duy bị đánh mạnh đến mức cả người lảo đảo muốn té. Nhưng sau khi Đỗ Duy che kín mặt rồi thì hắn cũng không có tức giận chút nào. Hắn trầm lặng một lát rồi sau đó hắn đột nhiên cười. Trong nụ cười của Đỗ Duy không chứa chút vui mừng nào, trái lại mang theo nhiều sự cay đắng. Sau đó, hắn lại nói với Hussein một câu: - Cám ơn ngươi. - Cám ơn ta? - Hussein hừ một tiếng. - Đúng vậy, cám ơn ngươi. Nguồn: http://thegioitruyen.com Đỗ Duy liếm liếm khóe miệng, nhổ một bãi nước miếng mang theo máu rồi nói: - Cám ơn ngươi đã hạ thủ lưu tình. Ngươi là thánh kỵ sĩ, nếu như ngươi thực sự muốn đánh ta thì một bạt tai này đã lấy mạng ta rồi. Hussein nhìn chăm chú Đỗ Duy, qua một lát, hắn mới nói ra một câu từ trong miệng: - Đỗ Duy, ta rất thất vọng đối với ngài, vô cùng thất vọng. Vẻ mặt Đỗ Duy không hề bất ngờ, hắn lẳng lặng nghe, hắn biết, thánh kỵ sĩ chưa nói xong. - Ban đầu ta cho rằng mặc dù đôi lúc ngài làm việc có phần quá đáng, nhưng mà… ít nhất ngài còn chừng mực. Vẻ mặt Hussein u ám tới mức lớn nhất, hắn nói tiếp: - Ta nhớ rõ lúc trước khi ngươi nói chuyện phiếm cùng ta, ngươi từng nói một câu. Ngươi nói: "Nếu làm như vậy, ta còn là Đỗ Duy sao". Nhưng bây giờ, ngươi có gì khác biệt với… với những thằng khốn bất chấp thủ đoạn kia. Đỗ Duy không nói gì, chỉ cười lạnh lùng hai tiếng: - Hừ, hừ! Mắt Hussein tràn đầy vẻ phẫn nộ, hắn nói: - Làm sao vậy? Ta nói sai sao? - Ha ha. . . Ha ha... Ha ha ha ha… Đỗ Duy vẫn cười như cũ. Cười một lát rồi đột nhiên hắn nhìn chăm chú Hussein, sau đó giọng nói của Đỗ Duy trầm xuống: - Hussein! Ban đầu ta cho rằng ngài là người duy nhất có thể hiểu ta. Tuy nhiên xem ra không phải vậy. Ngài nên hỏi mình tại sao Rodriguez lại không đến đây chất vấn ta! Hussein lặng im một lúc. Sau đó hắn cắn răng rồi nói một câu: - Nàng chỉ là một cô gái đáng thương. Lẽ nào, nếu phải hi sinh thì chỉ đàn bà phải đi hi sinh? Đỗ Duy! Đây là cách làm của ngài ư? - Ha ha ha ha ha ha… Đỗ Duy vẫn cười như trước. Dường như hắn cười tới mức ngay cả nước mắt cũng rơi rồi. Hussein bị tiếng cười của hắn chọc giận. Đột nhiên hắn đập một chưởng thật mạnh lên trên bàn, một tiếng "ầm" vang lên, cả chiếc bàn đã bị một chưởng này đập vỡ thành năm sáu mảnh. - Ngươi cười cái gì?! Chẳng lẽ ngươi cho là mình đúng?! Đột nhiên Hussein nổi giận. Hắn đi tới rồi dùng một tay túm lấy cổ áo Đỗ Duy, ném mạnh hắn xuống đất. - Đỗ Duy! Ngươi hãy trả lời đi nhưng trước tiên hãy thu lại tiếng cười kia, nó khiến cho ta phẫn nộ! Đỗ Duy chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng phủi bụi bậm trên người. Sau đó hít vào thật sâu rồi nhìn vào Hussein, hắn thấp giọng nói: - Câm miệng đi, Hussein. - Ngươi nói cái gì? - Ta nói. . . Đỗ Duy hít một hơi thật sâu. Sau đó, dường như toàn bộ sự phẫn nộ mà hắn đã kìm nén đột ngột bộc phát ra. - Ta nói… câm miệng! Ngươi câm miệng cho ta! Hussein! Tên đầu óc đơn giản nhà ngươi! Ngươi câm miệng cho ta! Câm miệng! Câm miệng! Trong tiếng gào thét của Đỗ Duy, gân xanh trên trán hắn đều nổi lên. Tiếng động trong phòng kinh động vệ sĩ Hoa Tulip bên ngoài. Rất nhanh đã có thị vệ xông đến cửa thư phòng. Bọn chúng nhìn vào ngài công tước và Hussein trừng mắt với nhau ở bên trong phòng. Mọi người hơi ngỡ ngàng. - Tất cả ra ngoài! Đỗ Duy nhíu mày quát một tiếng. Hắn giơ tay, "rầm" một tiếng. Một luồng quang mang bắn ra làm cho cửa thư phòng đóng lại một cách nặng nề.