Đỗ Duy sửng sốt không ngừng, còn hai vị cung đình ma pháp sư cũng hoàn toàn ngây dại, đứng trơ mắt nhìn đồng bọn bị giết. Hai người ngẩn ngơ hồi lâu, rồi đột nhiên thét lên kinh hãi. Phản ứng đầu tiên của hai người là bay thật nhanh về phía sau, ngay cả ma pháp kết giới thủ hộ cũng không ngăn cản được quái vật này, dễ dàng bị hắn giết một người, còn không nhanh chóng bay ra phía sau ư? Phải biết rằng điều ma pháp sư e ngại nhất chính là cận chiến. Bởi vì bản năng Cybaster nhanh hơn rất nhiều so với phản ứng của bọn họ. Toàn thân hắn toát ra ma lực quang minh hệ, nhìn qua quả thật vô cùng thánh khiết, nhưng hành động tiếp theo của hắn lại hoàn toàn không có một chút gì gọi là "thánh khiết". Hắn co người lại rồi bật tới trước, tên cung đình ma pháp sư phía bên trái vừa chạy trốn được hai bước đã bị Cybaster đuổi tới sát người. Cybaster mặc dù chỉ còn lại một tay, nhưng một tay của một võ sĩ cường đại đối với ma pháp sư yếu nhược cũng có thể coi là vũ khí giết người lợi hại rồi. Một tay khép lại thành đao chém xuống một nhát, đầu lâu bay lên trời. Máu tươi phun lên mặt Cybaster nhưng hắn lại vươn đầu lưỡi liếm lấy, tỏ vẻ rất hưởng thụ. Tên cung đình ma pháp sư còn lại bên phải đã hoàn toàn sợ vãi linh hồn. Đồng bọn chết sạch chỉ còn mình hắn, thấy Cybaster quay đầu nhìn về phía mình, hắn đột nhiên giơ ma pháp trượng tận lực phát ra liên tục phép thuật duy nhất có thể làm hiện tại: thuật cầu lửa. Trong lúc mấy quả cầu lửa vọt tới Cybaster, tên cung đình ma pháp sư đã bay nhanh ra ngoài chạy trốn. Cybaster ngửa đầu hét dài, sau đó giơ cánh tay duy nhất lên, vung vung vài cái. Một luồng ánh sáng bắn về phía xa xa hướng về tên ma pháp sư đang liều mạng bay trốn, đánh trúng lưng hắn, lập tức phá tan phòng ngự ma pháp trên người tên ma pháp sư. Tên kia lập tức bị chấn động thân thể, giống như chim bị bẻ gãy cánh, rơi xuống mặt đất. Hắn kêu thảm một tiếng, nhìn lại xuống dưới thì chân hắn đã cong vẹo bất thường, rõ ràng là đã bị gãy xương đùi. Nguồn: http://thegioitruyen.com Đỗ Duy thở dài, hắn vốn cũng không có hảo cảm đối với nhóm cung đình ma pháp sư, cũng không ra tay cứu bọn họ. Hơn nữa tên quái vật Cybaster này cũng thật sự quá mạnh mẽ đi, sức chiến đấu thể hiện ra thật sự là kinh người. Cybaster thấy tên ma pháp sư té trên mặt đất kêu la thảm thiết, vội chạy tới nhưng chỉ được vài bước lại dừng lại. Đỗ Duy đã đứng cản ở phía trước tên ma pháp sư kia, nhìn Cybaster: -Ngươi thật sự đã coi ta thành người vô hình hay sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta sẽ đứng yên nhìn ngươi giết sạch bọn họ sao? Tên ma pháp sư nằm trên mặt đất, thân thể run rẩy, thê thảm kêu lên: -Công tước… Công tước Hoa Tulip đại nhân. Xin cứu mạng. Đổ Duy cũng không them quan tâm tới hắn, mà cẩn thận quan sát Cybaster. Tay hắn thu vào trong áo, một tay chạm sẵn vào nhẫn chứa vật, tay còn lại lặng lẽ nắm một thanh chủy thủ. Cybaster nhìn chằm chằm Đỗ Duy một hồi, tựa hồ cũng không có ý định công kích, mà lại cúi người lui ra phía sau mấy bước, lăn ra đất giống như một dã thú thật sự. Đỗ Duy giật mình, tiến tới trước vài bước, Cybaster lập tức thân thể run lên, cảnh giác gầm gừ vài tiếng trong miệng, mắt nhìn chăm chăm Đỗ Duy đầy cảnh giác. -Ngươi thật sự là mất trí? Ngươi hoàn toàn điên rồi? Cybaster? Đỗ Duy nhìn Cybaster ở trước mặt, người không ra người quỷ không ra quỷ, trong lòng đột nhiên có chút thương cảm. Nhưng hắn khó hiểu chính là, Cybaster bây giờ bộ dạng đã hoàn toàn là một tên điên, vì sao… hắn có vẻ rất sợ mình? Cybaster dưới ánh mắt của Đỗ Duy phảng phất như ngày càng run sợ, thân thể co lại, trong miệng đột nhiên phát ra vài từ. -Ngươi… Đỗ Duy… rừng cây… Đỗ Duy… rừng cây… Hắn lập lại vài lần, một tay trên mặt đất dung sức cào cào mấy cái, nhưng thủy chung vẫn không dám có phản ứng gì. Cánh tay còn lại đã hoàn toàn bị chặt đứt, nhưng máu đã sớm ngừng chảy. Mà dùng mắt thường nhìn cũng có thể thấy được tại chỗ vai của cánh tay cụt, xương thịt giống như đang tái sinh, tốc độ càng lúc càng nhanh… Loại năng lực tự khôi phục đáng sợ này làm cho Đỗ Duy trong lòng kinh hãi. Hắn lập tức nảy ra một ý định. Không thể giết tên Cybaster này, phải bắt về cẩn thận nghiên cứu! Từ sâu trong đầu hắn truyền đến thanh âm của Semel: -Hắn rất sợ ngươi -Nói nhảm, chẳng lẽ ta nhìn không ra? Chính là vì sao hắn sợ ta? Semel nhẹ nhàng cười nói: -Ngươi quên rồi sao? Lần cuối cùng ngươi gặp hắn trong rừng rậm kia, kết cục là hắn bại dưới tay ngươi, cực kì thê thảm! Đầu tiên là bị ngươi lừa gạt cuống quýt chạy trốn, sau cùng là nhìn thấy ngươi giống như được thần linh nhập thể, bộc phát ra thực lực cường đại như vậy, hắn làm sao không chết khiếp được. Kinh nghiệm thảm thiết như vậy chỉ sợ để lại ấn tượng thật sâu trong tâm lý của hắn. Ta xem hắn thật sự đã mất hết nhân tính, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn nhớ rõ sợ hãi ngươi. Đỗ Duy trong lòng chợt động, bước lên hai bước, thử đưa tay nắm lấy kiếm của Cybaster, nhẹ nhàng lung lay vài cái. Quả nhiên, Cybaster đột nhiên thân thể run lên, sợ hãi cúi đầu xuống kêu lên ô ô, phảng phất giống như một con chó. Phía sau lưng, tên cung đình ma pháp sư đang đau khổ ôm lấy chân, khó khăn mở miệng cầu khẩn Đỗ Duy: -Đức ngài công tước… mau, mau giết nó. Đỗ Duy hừ một tiếng, cũng không nhìn tới hắn. Mấy tên cung đình ma pháp sư này, khi nãy người nào cũng mắt để trên đỉnh đầu, không để ý tới yêu cầu của mình. Bây giờ rớt xuống nước lại quay ngược lại ôm chân mình? Nếu không phải nể mặt Thần hoàng tử, vừa rồi Cybaster có giết sạch bọn họ Đỗ Duy cũng không ra mặt ngăn cản. Bây giờ hắn chỉ quan tâm tới vấn đề của Cybaster. Do dự một lát, Đỗ Duy đứng thẳng dậy, lui ra phía sau hai bước xuất ra ma pháp trượng của mình., chậm rãi đọc vài câu chú ngữ ma pháp thổ hệ. Tiếp theo, trên mặt đất dần dần nhô lên vài cọc trụ, càng lúc càng cao, sau đó Đỗ Duy huy động ma pháp trượng, những cây cọc bằng đất này từ từ di chuyển vây quanh Cybaster, hình thành một cái lồng giam. Cybaster dường như hiểu được mình đang bị bắt nhốt, nhưng dưới ánh mắt áp bức của Đỗ Duy hắn tựa hồ rất sợ hãi, không dám nhúc nhích tí nào. Đỗ Duy thở dài, lại huy động ma pháp trượng. Lần này từng đạo ma lực màu vàng bay về phía lồng giam bằng đất. Nhất thời cái lồng từng chút một biến thành màu vàng kim loại, cuối cùng hợp lại ở đỉnh lồng. Cybaster cuối cùng đã có phản ứng. Hắn vươn tay cố gắn bẻ gãy một thanh trụ nhưng không cách nào thành công. Hắn dường như có chút bất mãn, dùng đầu đập mạnh vào lồng giam, máu chảy đầm đìa, nhưng chỉ có thể tạo thành một vết nứt nhỏ. Đỗ Duy lại lui ra sau hai bước, thóang thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nhanh chóng cho tay vào người lục tìm một hồi, cuối cùng lấy ra một vật màu trắng. Hắn xòe vật đó ra, chính là một cái mạng nhện! Cái này không phải là mạng nhện bình thường, mà là do Gandalf áo xanh lúc trước tìm được lưới nhện của tà diện ma chu ở rừng rậm đóng băng phương bắc. Tà diện ma chu là cao cấp ma thú, tơ nhện của nó ngay cả võ sĩ dùng đao kiếm kết hợp đấu khí muốn chém đứt cũng cực kì khó khăn. Hơn nữa loại vật này cũng rất hiếm có, ngay cả cường đại như Gandalf áo xanh cũng không tình nguyện đi trêu chọc loại ma thú cao cấp như tà diện ma chu, chỉ là ông ta ngẫu nhiên tìm được một cái huyệt động đúng lúc con nhện đã rời đi, mới lấy được cái mạng nhện này về. Mà đồ vật này Gandalf áo xanh còn dung một số ma pháp dược tề đặc biệt luyện chế lại, càng làm cho nó cứng cỏi hơn. Lúc này Đỗ Duy trực tiếp đem mạng nhện quăng vào trên người Cybaster, trói chặt hắn lại. Cybaster mặc dù sợ Đỗ Duy, nhưng rốt cục cũng không phải là không dám chống cự. Hắn tru lên vài tiềng, dung sức giãy dụa đứng lên, đấu khí lóe sang, nhưng không có cách nào phá được mạng nhện trên người. Rốt cục, Đỗ Duy mỉm cười, bay nhanh ra phái sau đồng thời bịt mũi lại. Sau đó hắn ném một bình thuốc về phía Cybaster, rơi ngay dưới chân hắn. Cái bình vỡ tan, một luồng khói xanh lá bay ra chui vào trong lỗi mũi Cybaster, hắn rốt cục từ từ ngã gục xuống. Cuối cùng vẫn là tiện nghi cho Đỗ Duy. Cybaster mặc dù đã mất đi nhân tính nhưng bản năng vẫn còn, một hơi có thể giết vài cái ma pháp sư. Cho dù hiện tại Đỗ Duy thực lực so với một năm trước mạnh hơn nhiều, nhưng muốn đánh bại Cybaster cũng không dễ dàng gì chứ đừng nói bắt sống hắn. Chỉ là Cybaster dường như cực kì sợ hãi Đỗ Duy, ngay cả phản kháng cũng không dám, giúp cho Đỗ Duy dễ dàng cầm tù được hắn. Đỗ Duy cười cười, vung ma pháp trượng lên, lồng giam ngăn chung quanh Cyabster nhẹ nhàng tách ra. Đỗ Duy đi vào, gỡ mạng nhện trên người Cybaster xuống, vác hắn lên muốn bỏ đi. Lúc này tên cung đính ma pháp sư đang nằm dưới đất vội kêu lên: -Đức ngài công tước, ngươi không thể mang hắn đi. Ngươi vừa rồi gọi hắn là Cybaster, chính là con của Ruga, phải giao cho ta mang về. Hắn lại còn giết chết năm cung đình ma pháp sư, xin ngươi giao hắn cho ta… Đỗ Duy hừ một tiếng: -Các ngươi không có bản lãnh bắt hắn, bây giờ ta bắt được hắn tự nhiên là do ta xử trí. Ngươi nếu muốn mang hắn đi, vậy đơn giản, ta thả hắn ra ngươi tự bắt thử xem." Tên cung đình ma pháp sư trong mắt hiện lên một tia hận ý, bất mãn nhìn Đỗ Duy, tựa hồ không cam lòng -Như thế nào, ngươi không hài lòng sao? Tên cung đình ma pháp sư cắn răng nói: -Ngài thực lực cao cường, người mạnh là vua, ta cũng không có ý kiến gì. Bất quá, hắn nếu là con của Ruga, vậy nên giao cho ta mang về cho Nhiếp Chính Vương mới được. Đức ngài công tước… Đỗ Duy thở dài: -Đáng tiếc, ta vốn không muốn giết ngươi. Hắn đột nhiên bước lên phía trước, dao găm vốn giấu trong tay áo đâm vào tim tên ma pháp sư kia. Cung đình ma pháp sư kêu lên một tiếng, nhìn chằm chặp Đỗ Duy rồi đổ gục xuống. Đỗ Duy rút dao găm ra, dùng tay áo lau vài lần, thản nhiên nói: -Ta giết ngươi không phải vì sợ ngươi về tố cáo. Cho dù Nhiếp Chính Vương biết ta bắt giữ Cybaster cũng sẽ không có ý kiến gì. Chỉ là, vừa rồi ta thấy trong mắt ngươi có hận ý, ta cũng không muốn lưu lại một ma pháp sư làm kẻ thù. Còn nữa… ta nhìn ngươi không vừa mắt. Ngươi biết tại sao không? Bản lĩnh không đủ nhưng lại kiêu ngạo, đó là tự ngươi đi tìm chết. Nói xong, Đỗ Duy nhẹ nhàng đem thi thể tên ma pháp sư đẩy ngã xuống đất. Từ trong đầu hắn, Semel thờ dài: -Ta không nghĩ tới ngươi sẽ giết hắn. Đỗ Duy lắc đầu: -Không giết không được, Cybaster tuyệt đối không thể để rơi vào tay kẻ khác. Hắn biết rất nhiều bí mật của Đại Tuyết Sơn! Ngay cả bí mật của ta hắn cũng biết không ít.