Thực ra, Đỗ Duy tính toán rằng chỉ đến nơi này để quan sát, đến tối hắn vẫn còn cuộc hẹn với đám người bá tước Villa và Carmi Ciro. Nhưng khi thấy bộ dáng của Hiệp Hội kị sĩ, trong lòng Đỗ Duy chợt thay đổi, đứt khoát phái người nhắn tin tới bá tước Villa, đại nhân Carmi Ciro, ngoài ra còn có đám người Matheus Dransa rằng tối nay dứt khoát tề tụ tại tổng bộ hiệp hội kỵ sĩ. - Ồ, ý ngài là tối nay có ăn cơm. Deron mở trừng hai mắt, cười một tiếng cổ qoái, sau đó cổ họng rú lên một tiếng: - Dofe! Dofe! Hắn gọi… lão qùe trông cửa… có vẻ như đang gọi người hầu. Sau tiếng hô, lão què từ trong phòng xông ra, quay mồm quát lại một câu: - Gọi cái gì mà gọi! Ta đang bận. Nhìn bộ dáng thô lỗ cả lão, người ta còn tưởng tượng ngược lại rằng… Deron là kẻ hầu. Dường như Deron không thèm để ý, cười ha ha, nói: - Mau chuẩn bị cơm, tối nay chúng ta có khách. Lão Dofe kia vẻ mặt không chút vui vẻ, khẽ bước khập khiễng đến trước mặt Deron, vẻ mặt khó chịu, xòe ta đưa ra. - Cái gì? - Tiền của lão gia đâu! Lão gia hỏa này hừ hừ vài tiếng: - Ta không phải là ma pháp sư, không thể biến hóa ra đồ ăn. Ngươi đưa ta tiền mua thức ăn đi… Quái đản thật, mấy ngày nay chúng ta ăn củ cải trắng với cà chua, có đổi món thì cũng là cà chua cùng cải trắng. Ta cùng ngài ở chung một chỗ, đã cả tháng nay không có được ăn thịt… Ngài xem, còn có gì để cho lão gia ta tổ chức yến tiệc ngon miệng. Ta đã quá mức chịu đựng… mà ngài còn thiếu của ta nửa năm tiền công đấy. Nguồn truyện: Truyện FULL Deron xoa xoa gáy, hắc hắc cười hai tiếng, chỉ vào Đỗ Duy bên cạnh nói: - Nhìn thấy không? Vị này chính là khách qúy - Công tước Tulip đại nhân đại danh đỉnh đỉnh. Chiều nay chiêu đãi thật tốt vị khách nhân này, sau ngày mỗi ngày chúng ta sẽ có thịt trâu để ăn. - Thật sao? Lão già này liệc nhìn Đỗ Duy. Bộ dạng như vẫn có chút hoài nghi: - Nói vậy có nghĩa là sau này chúng ta không phải lén ra đường để nhặt lá cây chứ? Lão già này nhìn hai mắt Đỗ Duy: - Hắn là công tước ư? Ta thấy hắn không lớn bằng đứa cháu lớn của ta! Đừng gạt ta… Deron. Ngươi sẽ lại tìm tới mấy tên gia hỏa chỉ biết hết ăn lại uống ở nơi này chứ? Đỗ Duy thở dài trong lòng, hắn vội móc ra mấy đồng kim tệ trong người, đặt vào tay Dofe. Lão bộc này cứ nghi ngờ nhìn vài lần, cầm kim tệ đưa vào mồm, dùng sức cắn hai cái. Sau đó mới trợn tròn mắt: - Trời ơi! Là kim tệ thật a. - Mau đi đi… Mang thật nhiều món ngon… mang thêm cả rượu về nữa. Deron còn nói với thêm một câu: - Cái lão tửu quỷ ngươi không được lén giữ lại đấy! Lão què trợn mắt liếc Deron, sau đó cầm kim tệ mà bước đi, như chỉ sợ nếu chậm nửa bước thì Đỗ Duy sẽ đòi lại kim tệ. Nhìn vẻ mặt cổ qoái của Đỗ Duy, Deron cười ha ha: - Ha ha… Cái lão Dofe này… Lão ta năm đó là kẻ hầu của lão sư. Lão sư của ta năm xưa là một kỵ sĩ chân chính. Dofe cả đời theo hầu lão sư. Sau này về già, cũng vẫn có thể làm tạp dịch. Có thể nói, thời gian lão ta ở đây tương đương với tuổi của ta. Deron bước nhanh vào bên trong, một cước đem chiếc cửa lớn cuối cùng đạp văng ra. Sau khi bị bụi cuốn vào mặt, hắn hồn nhiên cười, không thèm để ý: - Xin mời vào! Đỗ Duy cười ngây ngô hai tiếng, đột nhiên chỉ vào thần khí "Cây thương Ronkinus" đang đặt trên yên ngựa, cười khổ nói: - Ách! Hội trưởng đại nhân, ngài sẽ không để thanh thần khí… ở chỗ này chứ. - Thần khí? Deron bĩu môi, rõ ràng là có chút khinh thường: - Nó chỉ là một thanh tàn thương thôi. Hừ, xem ra cũng đã hỏng. Thành thật mà nói, thứ đồ này có ý nghĩa tượng trưng hơn là giá trị thực tế, một thứ không thể động đến… Ai đi còn trông giữ nó chứ? Để ta tìm lão Dofe để lão làm cán chổi quét dọn là tốt lắm rồi. Đỗ Duy có chút hoài nghi thành ý của Deron, hắn xem ra Deron không đem cây thương đi làm que khều lửa đã là phải cảm ơn trời đất lắm rồi! Bỗng thấy Deron véo cằm: - Ách… Nói ra mới nhớ. Lão Dofe đang thiếu một câu khều lửa trong bếp. Đỗ Duy thở dài: - Xong…! Nó dù sao cũng là thần khí a! Nếu như ngài không có chỗ cất thì để ta mang về bảo quản đi… Ngài có tín nhiệm ta không? Deron lập tức cười ha ha: - Ha ha ha! Nhưng nó chỉ là một cây gậy sắt đã hỏng mà thôi. Coi như mang ra cửa hàng cũng không mấy ai để mắt. Sao ta lại không tín nhiệm chứ, nếu như ngài đã ngỏ lời… thì hãy mang về đi. Cuối cùng, trong lòng Đỗ Duy cũng có chút bất mãn: Dù sao đây cũng là thần khí a! Cây thương Ronkinus.