Tương lai một năm nữa, tội dân dị tộc sẽ từ phương bắc xâm lược. Lúc đó, Bạo Phong quân đoàn sẽ đứng mũi chịu sào đầu tiên! Mặc dù Đỗ Duy không muốn đả kích tâm tình của đệ đệ, nhưng thân là ca ca hắn cũng có tư tâm! Tương lai có chiến tranh, là phòng tuyến đứng đầu nên Bạo Phong quân đoàn sẽ trở thành người đầu tiên cùng đại quân tội dân chém giết, tỉ lệ thương vong hiển nhiên sẽ rất cao! Hắn không muốn đệ đệ của mình đi mạo hiểm! Mà quân đoàn độc lập tại tây bắc … kỳ thật cái quân đoàn này chính là một cái quân đoàn ngụy trang do Đỗ Duy và Thần hoàng tử lập nên mà thôi! Cái quân đoàn độc lập tây bắc này, kỳ thật căn bản không phải là bộ binh! Bởi vì sau khi quân đoàn tây bắc bị diệt, uy hiếp từ thảo nguyên đã bị Đỗ Duy khóa chặt từ bên ngoài, nên tây bắc không cần phải có đại quân đóng binh nữa. Cái đại quân độc lập này thật ra là do Đỗ Duy và Thần hoàng tử lặng lẽ lập ra… Không quân tương lai của đế quốc! Hơn hai năm qua, nhà xưởng tại tây bắc thành đã sản xuất ra cuồn cuộn không ngừng, sau khi trải qua kỹ thuật cải trang và thay đổi đã bắt đầu trang bị qui mô lớn cho quân đoàn độc lập tây bắc. Tiến hành rất nhiều huấn luyện, chi quân đội này sẽ là quân chủ lực trong đại chiến tương lai! Quân đoàn độc lập này, tương lai dựa theo hình thức chiến đấu không quân chắc chắn sẽ cùng với tội dân liều chết. Đỗ Duy vì an toàn của đệ đệ mình, tất nhiên là không muốn cho Gabri đi làm phi công! Nhớ lại, Bạch Hà Sầu từng dùng vu thuật truyền lại cho mình bức thư, miêu tả chiến lực của tội dân. Những tê ngưu (bò tót) võ sĩ thực lực vượt xa nhân loại bình thường này, ngoài ra còn có binh lính thú nhân tùy thời có thể cuồng hóa để tăng sức chiến đấu… vũ khí chiến đấu do ải nhân tộc làm ra uy lực cũng mạnh mẽ mười phần. Nhìn lại khuôn mặt còn thanh niên của đệ đệ mình. Đỗ Duy kiên quyết lắc đầu! - Đệ đệ, ta nói, ta tôn trọng tất cả lựa chọn của ngươi, ta cũng sẽ không bắt buộc ngươi phải làm cái gì. Nhưng thân là ca ca của ngươi, ta cần phải nói ra ý kiến của mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Đỗ Duy sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú Gabri: - Ta… phản đối ngươi đi Bạo Phong quân đoàn hay quân đoàn độc lập tây bắc. - Tại sao? Gabri không có lập tức sốt ruột phản bác, mà rất trầm ổn đưa ra nghi vấn đối với Đỗ Duy. Biểu hiện này khiến cho Đỗ Duy rất vừa lòng. Rất tốt, đệ đệ rốt cục cũng có vài phần bộ dáng của người trưởng thành, mà không phải như đám tiểu hài tử chiếp bông không biết sống chết. - Ta không giấu gì ngươi. Đỗ Duy thở dài, đè thấp thanh âm: - Chuyện này bây giờ còn là một bí mật, nhưng sau nửa năm nữa sẽ được công bố ra. Hắn đột nhiên từ cái bàn lôi ra bản đồ đế quốc, trải dài trên mặt bàn, đưa tay chỉ lên rừng rậm Băng Phong phương bắc: - Ta nghĩ ngươi biết hai năm trước rừng rậm Băng Phong phát sinh sự tình ma thú tàn sát bừa bãi. Lần đó đã khiến cho Bạo Phong quân đoàn tổn thất thảm trọng. - Biết! - Rất tốt! Vậy ta cho ngươi biết, đây chỉ là khúc dạo đầu mà thôi. Thanh âm Đỗ Duy tràn ngập mùi vị lãnh khốc: - Trong tương lai, một năm sau, ở phương bắc, từ phía rừng rậm Băng Phong sẽ có một nhóm lớn rất lớn… chúng ta chưa bao giờ biết, cũng chưa bao giờ được biết chủng tộc tà ác xâm lược! Bọn họ không phải là nhân loại, mà là dị tộc. Bọn họ có đại quân ít nhất là hơn trăm vạn và sức chiến đấu cường đại! Mục tiêu của bọn họ không giống như những con ma thú láo nháo chạy bán sống bán chết kia, mà là… tiêu diệt sạch loài người! Đây là một hồi đại chiến tranh! Rừng rậm Băng Phong sẽ là chiến tuyến đầu tiên! Gabri sợ ngây người. Trong phòng đột nhiên rơi vào yên tĩnh. Gabri nhìn ánh mắt của ca ca mình, lại nhìn một chút trên bản đồ vị trí rừng rậm Băng Phong. Tin tức như vậy, bất luận là kẻ nào trong chốc lát chỉ sợ rất khó tin tưởng và đón nhận! Đại lục đã hòa bình mấy trăm năm! Cho tới nay, đối với người của Roland đế quốc, địch nhân duy nhất được biết đơn giản chính là cái quân đoàn tây bắt phản động kia, bây giờ đã bị Đỗ Duy tiêu diệt. Ngoài ra còn có vó ngựa của thảo nguyên, những tên mọi rợ thảo nguyên kia nhưng cũng chỉ là một mối họa mà thôi, không tính là đại uy hiếp gì. Nếu như miễn cưỡng mà nói, có lẽ về phần Nam Dương… người Roland kiêu ngạo cũng sẽ không đem những người dân trên thuyền nhỏ cầm trường mâu múa may này xem là "địch nhân" - bọn họ không có tư cách đó! - Phương bắc? - Phía bắc rừng rậm Băng Phong? - Dị tộc không phải là nhân loại? Gabri nhất thời hỏi liền ba vấn đề liên tiếp. Hắn nhìn ra được, ca ca tuyệt đối không phải là đang giỡn! - Bây giờ người biết chuyện này trong đế đô chỉ có Nhiếp Chính vương điện hạ, hắn có lẽ đã nói cho Chelsea đại nhân, nhưng cũng giới hạn trong nội bộ hạch tâm quyền lực của đế quốc sẽ không có quá năm người biết. Mà trừ lần đó ra, biết tin tức kia còn có Giáo hoàng của Thần điện… ngoài ra, chủ tịch của ma pháp công hội là Jacobin Dougan hẳn là cũng được cho biết. Đỗ Duy chậm rãi di chuyển ngón tay: - Ngươi cũng biết, tại phương bắc đế quốc chúng ta đã thành lập một cái phòng tuyến quân sự, đế quốc đã kiến tạo một cái phòng tuyến quân sự đặc biệt rất dài - Kapersky phòng tuyến! Nếu như chỉ là vì phòng ngừa ma thú sát hại bừa bãi, chúng ta có cần phải không tiếc tiền mà kiến tạo một cái phòng tuyến như vậy không? Đệ đệ của ta… Đỗ Duy âm thanh tràn ngập lãnh khốc: - Đối ngoại thì tung ra tin tức, phòng tuyến này kiến tạo dựa theo một nhu cầu tất yếu của quân sự. Nhưng trên thực tế, kiến tạo ra nó đã tốn rất nhiều tâm sức và phí tổn! Ta đã bỏ vào cái phòng tuyến này hơn một ngàn sáu trăm vạn kim tệ! Đế quốc còn cho hơn mười vạn người lao công và dân phu. Nhà ở của công nhân cơ hồ đều tràn ngập một nửa phương bắc. Phòng tuyến thấp nhất đều cao gần mười lăm mét, chúng ta ở đây trang bị một số nỗ pháo và phòng ngự khí giới. Sau khi phòng tuyến này được hoàn thành, quy mô của nó đủ cho ba quân đoàn đóng binh, ngoài ra dự trữ vũ khí và lương thực… Trong một năm nay, lương thực phía nam cuồn cuộn không ngừng vận chuyển tới phương bắc. Ngoài ra ở Tây bắc ta cũng hao tốn một chút tinh lực, từ thảo nguyên ép giá dê ngựa mà mua. Cái quân đoàn Lôi Thần Chi Tiên mới thành lập, quân đoàn độc lập tây bắc của ta sắp tới đều sẽ bắc thượng, cùng với Bạo Phong quân đoàn tập hợp, sau đó… phòng tuyến này chính là bức tường chống đỡ quân xâm lược của chúng ta! Gabri rốt cục cũng mở miệng, môi hắn rung rung vài cái: - Những tên xâm lược này, rất cường đại sao? - Phi thường cường đại. Đỗ Duy cười khổ, áp lực ba năm nay của hắn lần đầu tiên có thể cùng thân nhân nói ra: Cường đại đến mức ta cũng không thể nắm chắc! Những tên xâm lược này sức chiến đấu cá nhân đều hơn xa so với loài người chúng ta. Hơn nữa… bọn họ còn có trí tuệ, cừu hận, quyết tâm…v…v… tất cả! Đỗ Duy thở dài, trên mặt của hắn lộ vẻ mỏi mệt.