Đến khi đôi cánh dài lại mở ra lần nữa, mọi người nhìn thấy không phải là thân ảnh như kim sắc hỏa diễm, mà phảng phát như là phía sau của Hoàng tử Charles sinh ra một cặp cánh dài hoàng kim. Ánh sáng kì dị dần dần nhạt đi, cặp cánh kia mới rung động, trong nháy mắt, hóa thành vô số điểm sáng, dần dần tán đi… Yên tĩnh! Một loại yên tĩnh như tử vong! Ước chừng mất đến mấy phút, toàn trường mấy vạn người, lặng ngắt như tờ… Mà ngày cả những Ngự Lâm quân, những binh lính duy trì trị an, toàn bộ cũng đều mở to hai mắt nhìn, nhìn đến ngây người. Mỗi người đều tận mắt nhìn thấy, dường như Hoàng tử Charles đã "đánh thức" thần khí thánh thương truyền kỳ. Mỗi người đều tận mắt nhìn thấy, phảng phất như những đại anh hùng khai quốc, anh linh mười hai vị thánh Roland kỵ sĩ, từ tay hoàng tử Charles hiển linh. Mỗi người đều tận mắt nhìn thấy trong màn sáng kia, vị vương giả giống như khai quốc hoàng đế Aragon, hóa thân thành một luồng sáng hoàng kim vào thân thể Hoàng tử Charles… Trong lòng mọi người đều sinh ra một ý niệm trong đầu: chẳng lẽ vị hoàng tử nho nhỏ này của chúng ta, thực sự là Thiên Mệnh Hoàng Giả? Là thần nhân? Sau vài phút đồng hồ yên tĩnh, tiếng hoan hô điên cuồng cùng với tiếng hò hét bộc phát như biển gầm! Mặc dù đại bộ phận đều không biết mình đang la hét cái gì, nhưng chính giờ phút này. Trong lòng mỗi người đều ngập tràn rung động, theo bản năng, phải hò hét để phát tiết nổi kích động trong lòng. Hoàng tử Charles tay vẫn giơ cao cây trường thương. Gương mặt non nớt của hắn, vậy mà, lại không có nửa điểm kinh hoàng! Là cái gì! Mới vừa rồi là cái gì? Mới vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Trong lòng mỗi người đều gào thét câu hỏi này! Mà lúc này, một thanh âm uy nghiêm mà hùng hậu từ trên đài truyền đến, trong giọng nói già nua mang theo một loại lực lượng không rõ, thông qua ma pháp trận truyền đến từng ngóc ngách của sân. Cho dù là bình dân, binh lính hay quý tộc đều có thể nghe rõ âm thanh của lão nhân này! Trên lôi đài, đại lục Ma Pháp công hội chủ tịch, người đứng đầu tối cao của đại lục ma pháp sư nhiều năm qua, Jacobin Dougan chủ tịch tiên sinh. Dùng âm thanh hùng hậu của hắn để đè bẹp những tiếng hò hét dữ dội bên dưới. - Yên lặng!! Yên lặng!!!! Thanh âm hùng hậu khiến cho tâm linh mỗi người đều nhảy lên. Sau đó, vị chủ tịch của đại lục Ma Pháp công hội lại đột nhiên bước tới trước mặt hoàng tử Charles, trước ánh mắt của hàng vạn người, vị lão nhân uy nghiêm có địa vị vô cùng được tôn sùng này lại yên lặng cúi cái lưng cao quý của hắn! Đây là tư thái cung kính cúi đầu theo tiêu chuẩn. Thân là chủ tịch Ma Pháp công hội, cho dù thấy bản thân hoàng đế hay giáo hoàng, cũng đều có thể ngồi ngang hàng! Mà giờ phút này, hắn lại đối với Charles, một người chỉ có thân phận hoàng tử, cúi đầu! Cúi tấm lưng cao quý của hắn! Một loạt tiếng ồ lên! Jacobin Dougan với khí thế tràn ngập uy nghiêm. Sau khi hắn cúi đầu thì xoay người lại. Mắt nhìn về phía mấy vạn ánh mắt, sau đó dùng âm thanh nghiêm túc nhất, cao giọng tuyên bố… - Đây! Không phải là ma pháp! Tất cả những gì chúng ta mới chứng kiến, không phải là ma pháp! Mà là thần tích! Là trời cao! Là anh linh khai quốc! Là anh linh của vĩ đại đại đế bệ hạ, hiển lộ thần tích!! Ta dùng thân phân chủ tịch Ma Pháp công hội chứng minh: Hết thảy vừa rồi không phải là hiệu quả của ma pháp, mà là chân chính thần tích! Thanh âm của Jacobin Dougan đã áp chế toàn bộ tiếng ồn ào trên toàn trường. Mỗi một từ, mỗi một âm tiết đều rõ ràng truyền đến tai mọi người. - Đây là trời cao ban cho chúng ta, ban cho Roland đại lục, một vị hoàng giả tương lai! Vừa nói, Jacobin Dougan tiên sinh, hai tay vừa làm tư thế dẫn đường chỉ sang người bên cạnh, hường chỉ, dĩ nhiên là Hoàng tử Charles tay đang cầm thánh thương. - Thiên hữu đế quốc! Thiên hữu hoàng đế! Rất nhanh, đã có người bắt đầu mở miệng hô lên khẩu hiệu này! Đỗ Duy mắt thấy phía dưới đã có người bắt đầu phát động, hắn lập tức đi tới trước một bước, cũng khom lưng cúi đầu trước Hoàng tử Charles, sau đó, hắn giơ hai tay la lên: - Thiên hữu hoàng đế! Có Tulip công tước làm dẫn đầu, theo sau có rất nhiều người bắt đầu hưởng ứng. Bắt đầu từ những người trên lôi đài, sau đó lây đến dưới đài, Đám người dưới sân ngày càng sôi trào, cuối cùng, cả sân rộng gồm mấy nghìn người đều hô to: - Hoàng đế! - Bệ hạ vạn tuế! - Bệ hạ vạn tuế! Bệ hạ vạn tuế!! Bệ hạ vạn tuế! Sự cuồng nhiệt giống như một căn bệnh độc, nhanh chóng lan tràn. Lúc này, con người dường như bị mất lý trí, tựa hồ có rất ít người sẽ lo lắng suy nghĩ một vấn đề như: - Hoàng tử Charles trên đài không phải là hoàng đế, hắn chẳng qua chỉ là một hoàng tử! Nhưng mà, có đông người hơn cho rằng: ngay cả chủ tịch Ma Pháp công hội cũng nhận định đây không phải là ma pháp, mà là thần tích của trời cao, là khai quốc đại đế cùng với mười hai Roland kỵ sĩ hiển linh, ban cho chúng ta vị hoàng giả tương lai… Có ai có thể cho là sai chứ! Huống chi, Charles hiện giờ không phải là hoàng đế, như dù sao, qua vài năm nữa, hắn cũng sẽ trở thành hoàng đế. Cho nên, đối với hắn hô vài tiếng: "hoàng đế bệ hạ vạn tuế" tựa hồ cũng không có vấn đề gì! Mấy vạn người. Hoặc là điên cuồng. Hoặc là cuồng nhiệt. Hoặc là mờ mịt, hoặc là bán thanh tĩnh. Dù sao… vô số thanh âm đều đồng loạt trỗi lên! Tất cả vinh diệu "Bệ hạ vạn tuế" đều là hướng đến bản thân Hoàng tử Charles. Mà Đỗ Duy, sau khi hô to vài khẩu hiệu, nụ cười trên khóe miệng lóe ra một tia đắc ý. Âm thầm lui một bước, đứng lẫn trong đám người khác trên đài. Âm thanh hò hét bùng nổ. Cơ hồ màng nhĩ mọi người tựa như bị phá thủng! Đám đông người điên cuồng không tự chủ được đi về phía trước, xô đẩy nhau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Vừa lúc đó, đang khi cảm xúc của mọi người trên sân dâng đến đỉnh điểm…. - Đông!! Đông!! Đông!!! Một tiếng trống hùng hậu, trầm mặc, từ sâu trong hoàng cung, truyền đến.