Lam Hải Duyệt không phải là kẻ yếu, nhưng khi bị bàn tay to lớn của Hector túm lấy thì co rúm lại như một con mèo nhỏ. Lão bị túm chặt cổ khiến hơi thở khó khăn, định dãy dụa nhưng lại không có chút khí lực nào. Một trảo của Hector trông đơn giản nhưng khiến cho toàn bộ hô hấp của Lam Hải Duyệt hoàn toàn bị khóa chặt. Đừng nói là khí lực, lão còn cảm thấy toàn bộ lực lượng của mình đã bị thần lực phong tỏa. Sắc mặt của Đỗ Duy hơi biến. Đúng lúc hắn đang định tham gia vào thì nữ vương Medusa bỗng lạnh lùng nói: - Buông hắn ra! Lời còn chưa dứt thì thấy nữ vương Medusa vươn tay, trên đầu ngón tay ẩn hiện quang mang. - Không được! Sắc mặt của Đỗ Duy đại biến, chưa kịp nói xong câu thì đã thấy tay của tiểu thư Nicole đặt lên tay của Hector. Nàng khẽ đẩy, hiển nhiên là đã dùng đến pháp thuật. Nhưng khóe miệng của Hector khẽ cười lạnh, ngay cả động cùng không động. Chỉ thấy nữ vương Medusa thống khổ hừ lên một tiếng, bước lui về phía sau vài bước, khuôn mặt tuyệt mỹ đầu tiên đỏ lên, sau đó lại trắng bệch rồi trở thành xanh giống như bị phủ một lớp sương lạnh. - Hừ, không nghĩ là một xà nữ Medusa lại biết băng hệ ma pháp. Hector cười lạnh một tiếng, nheo mắt nhìn chằm chằm vào Nicole, giọng điệu có phần nhu hòa: - Xà nữ Medusa… cũng được tính là có quan hệ huyết tộc với thú nhân tộc chúng ta. Ta thật không thể tưởng tượng, tổ tiên xà tộc của các ngươi khi gặp ta đều muốn khách khách khí khí, đến cả câu nói cũng không dám tùy tiện, vậy mà ngươi – một tiểu xà lại dám động thủ với ta. Cũng vì nữ vương Medusa và Lam Hải Duyệt cùng đến nơi này, mấy ngày nay nàng cùng lão ở đế đô cũng hay gặp gỡ. Cái lão đầu tử đầy trí tuệ này đã dạy nàng một vài cách tư duy của nhân loại. Đối với tiểu the Nicole mà nói, tâm tư nàng tinh thuần như một tờ giấy trắng, ai đối xử tốt với nàng, nàng đương nhiên sẽ đối đáp tốt lại. Mắt thấy lão đầu tử quen biết với mình bị người ta bắt, nàng đương nhiên không chút do dự, liền ra tay. Nàng thân là nữ vương Medusa, thực lực bản thân rất mạnh nên đã dùng thủ đoạn công kích đơn giản nhất. Sát chiêu mạnh nhất của nàng là "Medusa chi ngưng thị" (Cái nhìn chằm chằm của Medusa) lại không thể tùy tiện sử dụng. Chiêu này khi dùng "không phải ngươi chết thì ta sống" nên không quá thực dụng. Cùng ở với Đỗ Duy mấy năm thời gian để học làm người, nàng cũng học được không ít. Nàng là ma thú cao cấp, trí lực đương nhiên cực cao. Những cao thủ bên cạnh Đỗ Duy, chỉ cần là có biết đến nàng thì đều dạy nàng vài thứ. Đặc biệt là Vivian, nàng đã từng ở cùng Medusa một chỗ nên cũng dạy nàng vài ma pháp. Thậm chí ngay cả Rodríguez cũng dạy nàng băng sương đấu khí. Những thứ này dùng để đối phó với người khác đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng đối với một thần thú thì… lại là không đủ tầm. Sau một trảo, nàng cảm giác lực lượng của mình không những không thể đột phá cánh tay của đối phương mà dường như gặp phải một bức tường, lực lượng đó lập tức quay lại cắn trả… mà lực lượng cắn trả đó so với sức mạnh ban đầu còn cuồng mãnh hơn gấp mấy lần. Một thứ như vậy thực không dễ chịu, trực tiếp trấn đến lồng ngực, cơ hồ khiến nàng thổ máu. Nhưng Medusa tính tình kiêu ngạo, mạnh mẽ nhịn lại. Chỉ là ngụm máu này không phun ra được, lại càng khiến cho lồng ngực càng thêm khó chịu, lúc này chân tay nàng đều cảm thấy vô lực. Đang không đứng vững thì Đỗ Duy ở phía sau đã đặt một tay lên lưng nàng mà vỗ nhẹ. Tiểu thư Nicole lập tức cảm thấy sự khó chịu trong ngực đỡ rất nhiều. Nàng nghiêng đầu, dùng con mắt đang nhắm mà "nhìn" Đỗ Duy rồi nhíu mày nói: - Nó quá mạnh, ta đánh không lại nó. Đỗ Duy gật gật đầu: - Ngươi lui ra, để ta. Nói xong, lập tức đem Nicole tiểu thư kéo về phía sau rồi đón lấy ánh mắt của Hector, cắn răng nói: - Thú thần tôn kính, chẳng lẽ truyền thống của thần cấp cường giả là bắt nạt một nhân loại nhỏ yếu sao? Hector lạnh lùng nói: - Ngươi không nên khích ta, trên thế giới này thì thần cấp cường giả chỉ có mấy người. Nếu như ta chỉ ra tay với kẻ đồng cấp thì mấy trăm năm cũng chẳng có cơ hội ra tay một lần. Đỗ Duy hơi ngẩn người, rồi lạnh lùng cười nhẹ: - Tốt thôi, không phải ngươi muốn hỏi đường vào ở đâu sao? - Không sai! Giọng điệu của Hector lạnh lùng: - Vì vậy nên ngươi tốt nhất là khuyên bạn ngươi nói ra. Nếu không nói thì ta lập tức giết hắn. - … Ta tin! Đỗ Duy thở dài: - Tốt thôi, ngươi buông lão ra, ngươi muốn đáp án thì ta sẽ tới nói cho ngươi. - Ngươi? Không chỉ Hector, mà ngay những người khác đều dùng ánh mắt chăm chú nhìn Đỗ Duy. Mà giáo hoàng Paul XVI lại nghĩ trong lòng: Cái tên công tước hoa Tulip này biến hóa giảo hoạt, hiện tại sợ rằng hắn đang gian trá! Ánh mắt của Lam Hải Duyệt có phần nôn nóng – Đỗ Duy hiểu được loại ngôn ngữ kỳ lạ kia. Tuy lão biết một chút nhưng cũng không hy vọng Đỗ Duy nói ra. Cổ họng của lão vẫn bị bóp chặt nên không nói ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt mà tỏ ý với Đỗ Duy. - Được thôi! Đỗ Duy lắc đầu: - Thực ra hứng thú của ta với cái bảo tàng này cũng không tính là lớn… Nhưng ngài đang nắm điểm yếu của chúng ta – ta lại là kẻ rất thức thời. Nói xong, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn đi vào bên trong, vỗ tay để lay tỉnh lão Chris đang u mê. - Ngươi thực sự biết? Tròng mắt của Hector híp lại. - Ta biết! Đỗ Duy cười khổ một tiếng: - Từ ánh mắt ngươi thì ta có thể thấy… dường như ngươi lo rằng ta sẽ gạt ngươi. Tốt rồi, vậy thì… Hắn thở dài: - Vừa rồi, ảo ảnh của Aragon ngươi cũng đã thấy, tướng mạo của hắn giống ta như đúc… Điều này, chẳng lẽ ngươi không thấy kỳ quái sao? - … Không sai! Hector gật đầu, nó híp tròng mắt tập trung nhìn Đỗ Duy, như chú ý một con mồi. Không chỉ Hector, mà ngay cả Vivian cùng Joanna cũng tập trung nhìn Đỗ Duy. Đỗ Duy than thở, sắc mặt cổ quái, thấp giọng thì thào tự nói: - Thật là trò hề a. Cái bí mật này… Thực ra ta luôn trốn tránh, luôn tưởng là đã thoát, dùng trăm phương ngàn kế để giấu diếm. Nhưng xem ra hiện tại, ta lại muốn nói ra… như vậy… được rồi… Hắn bỗng ngẩng đầu lên, nhìn mười sáu cánh cửa kia rồi hét to một câu, đồng thời dựng ngón giữa lên, mắng một câu: - Tốt rồi! Aragon. Coi như ngươi ngoan cường! Ngươi thắng! Nói xong, hắn thu liễm tâm tình, nhìn vào mọi người với vẻ mặt rất nghiêm túc, rất thật, nói từng từ, từng từ một: - Đáp án rất đơn giản… Ta chính là Aragon. Hoặc có thể nói, ta chính là khai quốc hoàng đế của các ngươi chuyển thế đầu thai. Có vài phút hoàn toàn yên tĩnh, sau đó giáo hoàng Paul XVI lại là kẻ đầu tiên ha ha cười lớn. Nhìn vào Đỗ Duy, lão ta cười đến ngật ngưỡng, vang giọng cười nói: - Đáng cười a! Đáng cười! Công tước hoa Tulip, ta không nghĩ ngươi đương nhiên có thể bịa ra những lời này… ha ha ha. Tướng mạo của ngươi có thể giống như hắn nhưng ngươi không thể xưng là hắn… Chuyển thế? Ha ha ha… Đỗ Duy nhìn giáo hoàng với ánh mắt thương xót, lắc đầu nói: - Ai, đó là sự thật, ta luôn nghĩ có thể giấu. Nhưng không thể tưởng tượng đến lúc nói ra lại có kẻ không tin. Không chỉ giáo hoàng, mà ngay cả Hector đang bóp cổ Lam Hải Duyệt cũng đều trợn tròn mắt, gay gắt nhìn Đỗ Duy. - Các ngươi? Đều không tin? Đỗ Duy nhìn mọi người. Vivian cùng Joanna liếc mắt nhìn nhau rồi cùng đi tới, đứng hai bên phải trái của hắn: - Chúng ta tin! Ngươi nói cái gì chúng ta cũng tin! - Tốt rồi…! Đỗ Duy vẫn dở khóc dở cười: - Còn người nào khác tin nữa không? Nữ vương Medusa lặng lẽ đi đến bên mình Đỗ Duy, không nói một lời nhưng lại dùng hành động để biểu lộ lập trường. - Còn những người khác? Đỗ Duy nhìn vào giáo hoàng đang không ngưng cười lạnh. Ai ngờ, bỗng nghe một thanh âm nhu mì: - Ta tin. Giáo hoàng bỗng quay đầu, chấn kinh nhìn Epudis. Thiên sứ này không nhìn giáo hoàng, ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn Đỗ Duy: - Ta tin. - …Ta không biết nên cảm ta sự tín nhiệm của ngươi thế nào? Đỗ Duy cười khổ, ánh mắt cuối cùng đặt lên người Hector: - Còn ngươi! Thần thú vĩ đại, ngươi tin hay không? Không đợi thần thú trả lời, Đỗ Duy đã đọc nhanh một câu tiếng trung, đem câu nói vừa rồi của Aragon đọc lại một lần. - Bộp! Hector buông lỏng tay, đem Lam Hải Duyệt ném xuống đất. Lão già này lập tức thở dốc, ho khan. Hector đi đến trước mặt Đỗ Duy, thân hình to lớn như một tòa tiểu sơn, lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống Đỗ Duy: - Ta có thể tạm thời tin ngươi. Đỗ Duy khẽ cười, liếc nhìn lão Chris: - Bằng hữu của ta, nhìn cục diện hiện nay thì ngươi không thể khống chế được. Lão Chris nộ khí bừng bừng, trừng mắt nhìn Đỗ Duy: - Ngươi… - Không phải do ta. Đỗ Duy trải hai tay ra: - Ngươi nói mọi người chỉ lợi dụng lẫn nhau, ai cũng đều lưu lại hậu chiêu cho mình. Năm đó ngươi cũng làm vậy với Aragon. Dưới ánh mắt bức bách của thần thú, Đỗ Duy hít một hơi thật sâu: - Ngươi muốn vào sao? Cửa vào là… Hắn chưa nói kịp thì chỉ nghe thấy Lam Hải Duyệt đang ngồi trên mặt đất cùng lão Chris đồng thanh mở miệng: - Đừng nói cho hắn! - Hừ! Hector hừ lạnh một tiếng, cánh tay khổng lồ vung lên, thân thể Lam Hải Duyệt cùng lão Chris lập tức bay đi! Dưới lực lượng to lớn của thần thú, hai người không có nửa điểm năng lực phản kháng, trơ mắt nhìn mình bị một cỗ lực lượng cường đại bọc chặt, toàn thân đến một tia khí lực cũng không thể thi triển, phun một ngụm máu trên không. Ào Ào hai tiếng, thân người bay ngang ra, một phải một trái đồng thời bay vào trong hai cánh cửa ánh sáng ở hai bên. Hector nói ra tay là ra tay, tuyệt không có nửa điểm chần chừ, lạnh lùng nhìn những người khác, khẽ nói: - Còn ai ngăn cản không? Đỗ Duy nhíu mày, nhìn Lam Hải Duyệt cùng lão Chris một chút khi bị ném ra hai cánh cửa ánh sáng, hắn khẽ mở miệng: - Hector, động tác của ngươi quá nhanh, ta còn chưa nói cánh cửa nào là thật, chẳng may ngươi ném họ vào đúng cánh cửa thật thì sao? - Rất đơn giản, ta sẽ giết vào. Hector lạnh lùng nói. - Như vậy… Có phải là, nếu như ta không nói, ngươi sẽ giết ta? Đỗ Duy cười khổ. - Đúng! Hector hừ một tiếng, nhìn lên Đỗ Duy: - Tốt nhất ngươi không nên khảo nghiệm sự nhẫn nại của ta. Ta đã đợi cả vạn năm, sự nhẫn nại đã tiêu hao đi nhiều. Lời nói tràn đầy uy hiếp của gã này dường như không có chút khói lửa nào – nhưng nếu cho rằng nó đang chơi đùa thì tuyệt đối sai lầm. Đỗ Duy biết, cái gã thần thú này là kẻ giết người không nháy mắt, liền gật gật đầu: - Ta hiểu rồi… Nhưng ta nói trước với ngươi, có thể thỏa mãn cho ta hai điều kiện không? - Điều kiện? Trong ánh mắt Hector lóe lên tia lửa. - Đúng, hai điều kiện này đối với ngươi cũng không quan trọng – ngươi xem, ta nói cho ngươi một bí mật to lớn, nếu mua bán, ngươi cũng phải trả cho ta chút gì chứ. Hector bỗng cười, nhìn vào Đỗ Duy với ý tứ sâu xa: - Nhân loại đều có đảm lược như ngươi sao? - Người khác ta không biết, nhưng gan ta quả thực lớn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Đỗ Duy đón nhận ánh mắt nó: - Điều kiện thứ nhất của ta là… Ngươi có thể giúp ta hiểu rõ. Ngươi, thần thú vĩ đại, thực lực của ngươi đã đạt tới cảnh giới tối cao. Chiếu theo lý thuyết, trên cái thế giới này không có gì có thể khiến ngươi để ý. Vậy trong ma thần bảo tàng chỉ là những vật ngoại thân… Ngươi vì cái gì mà để ý đến. Hector cười, nhìn Đỗ Duy với ánh mắt ngày càng cổ quái: - Ta càng ngày càng có cảm giác ngươi – nhân loại thú vị… Hừ! Nếu ngươi thật sự muốn biết, ta hiện tại sẽ không nói cho ngươi, nhưng ta có thể đem ngươi tiến vào, lúc đó ngươi sẽ rõ. - … Tốt rồi, nói chẳng khác gì không nói. Đỗ Duy sờ sờ mũi: - Xem ra ta không muốn cùng ngươi tiến vào thì ngươi cũng không tin. - Đương nhiên, ta không thể dễ dàng tin ngươi. Hector khẽ cười. - Tốt rồi, vấn đề thứ nhất hãy đặt sang một bên. Trên mặt Đỗ Duy bỗng lộ ra một tia ác ý: - Điều kiên thứ hai của ta, đối với ngươi cực kỳ đơn giản. Nét cười ác ý trên khuôn mặt hắn khiến giáo hoàng cảm thấy bất an. Quả nhiên! Đỗ Duy chuyển hướng đếu nhóm ba người của thần điện, trên mặt hắn lộ ra tia giảo hoạt: - Ta luôn rất không ưa những tên… Quang Minh giáo hội này. Ta nghĩ, đối với thần thú ngài mà nói, nhìn vào những tín đồ của nữ thần cũng sẽ không ưa chứ? Như vậy, ta có thể mượn ngài một tay, giúp ta giải quyết sạch sẽ những… gã thần côn này đi. - Đỗ Duy!!! Sắc mặt giáo hoàng cuồng biến. Hắn hiểu rất rõ, dù mình có thêm Epudis thì cũng không phải đối thủ của thần thú Hector. Nếu như Đỗ Duy muốn mượn dao giết người, như vậy bản thân sẽ chết chắc rồi! Ánh mắt lạnh lùng của Hector đặt lên người giáo hoàng.