Chương 41: Utopia 10
Chỉ trong tích tắc, đầu gối Tấn Mãnh Long truyền tới cơn đau kịch liệt giống như bị một cây kim dài đâm xuyên qua xương bánh chè vậy. Quả cảnh sát cao to đột nhiên mất thăng bằng, kéo theo chiếc bàn nhỏ, Thẩm Phán hói với ấn đường phát đen cùng nhau ngã nhào xuống đất, sượt qua ánh sáng trắng thần thánh và một viên đạn bắn ra từ trong chỗ khuất.
Hiện trường loạn cào cào, Thẩm Phán hói bị giật chỉ còn hai mắt trắng dã, đám đông vây xem trong dịch trạm kinh hô, chạy lung tung.
Nước đã đục.
Lạc nấp trong bóng tối bắn lén đã lỡ cơ hội, thầm mắng một câu.
“Đồng Hồ Chân Thật” đúng là sẽ tràn áp lực tinh thần ra, nhưng chỉ là khi nó là mặt hoa - cũng tức là kết quả kiểm tra là “thật” - mới có cảm giác làm người ta chấn động tâm thần, nghiêm túc sinh ra sự kính trọng. Mà một khi “mặt rắn” hiện ra, tất cả mọi người xung quanh sẽ bị cái đồng hồ để bàn đó gióng vang hồi chuông cảnh báo cấp 1, vệ binh không chút phòng bị sẽ lập tức bước vào trạng thái chiến sĩ.
Lúc này, người trả lời câu hỏi có bất kỳ hành động khả nghi nào cũng đều là tìm tới cái chết, sẽ kích thích những người bị kích động ra tay ngay lập tức, càng khỏi phải nói tới “quả cảnh sát” kêu la bắt Thẩm Phán làm con tin, vì vậy cậu nổ súng rất tự nhiên. Trưởng dịch trạm vốn muốn trực tiếp bắn lén sau khi “quả cảnh sát” gây ra hỗn loạn để chặt đứt mọi hậu hoạn, nào ngờ gần thế mà cậu còn thất thủ!
Lúc này, trước mặt bao nhiêu vệ binh và mồi lửa như vậy, bồi thêm phát nữa là chuyện không thể, Lạc quyết đoán, từ bỏ chuyện bắn chết Tấn Mãnh Long, nhảy thẳng tới bước tiếp theo…
Đồng Hồ Chân Thật ngoài việc có thể tràn áp lực tinh thần ra thì còn có thể khiến người ta căng thẳng, mà căng thẳng thì sẽ xảy ra sai lầm. Vào khoảnh khắc Tấn Mãnh Long hô to “Thẩm Phán là hung thủ”, có mấy người ở đấy không kịp phòng bị, chịu đả kích gấp đôi, lộ ra sơ hở.
Trừ Zoey và Thẩm Phán, còn có mấy vệ binh chân chó tham gia “sự kiện ấy”. Sáng sớm, Lạc cố ý mượn cớ “nhóm người ngoại lai này lai lịch bất minh, nhân số lại đông”, gọi vệ binh tới cả, bao gồm mấy hung thủ nọ.
Nơi Lạc ẩn mình vừa khéo có thể nhìn thấy hết sắc mặt của hung thủ: Lúc Tấn Mãnh Long kêu “hung thủ”, đám hung thủ không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía một vệ binh tóc nâu trong đó. Vệ binh tóc nâu đó bị đồng bọn đổ xô nhìn vào thì vô thức ôm ngực. Tất cả mọi người đều tập trung nhìn Tấn Mãnh Long, tóc nâu ôm ngực bèn lén rút vào đám đông, muốn lùi về sau.
Lạc không do dự khóa chặt gã.
Mồi lửa hướng Bác Sĩ không có năng lực chiến đấu, rất ít khi tham gia vào những chuyện nguy hiểm, mà bản thân mồi lửa khu trừ bệnh tật, rèn luyện thân thể nên sống rất thọ, mấy vị trưởng lão trong hiệp hội đều đã hơn trăm tuổi. Trước “sự kiện đó”, có nằm mơ Lạc cũng không ngờ cha mình sẽ chết, còn mình sẽ trở thành trưởng dịch trạm.
Kể từ khi 16 tuổi, Lạc vẫn luôn du lịch qua các trấn và dịch trạm khác nhau, thi thoảng sẽ ra thế giới bên ngoài, đi mạo hiểm, ngắn thì mấy tuần, có khi mấy tháng cũng chưa chắc sẽ quay lại một lần. Tuy cậu lớn lên ở nơi này nhưng lại không hề hiểu gì về cách thức hoạt động của dịch trạm. Lúc vội vã nhận vị trí này, thậm chí cậu còn không biết dịch trạm trang bị vũ trang thế nào.
Cậu thân cô thế cô, cũng không dám xin các tiểu đội mồi lửa đi ngang qua dịch trạm, là vì người quanh năm giao tiếp với các trấn là Zoey, cậu không biết nhân mạch của bà ta rộng thế nào, tay mắt có thể vươn tới đâu.
Dịch trạm này ở khu vực hoạt động của ma cà rồng, là một trong số các “trạm tiền đồn”. Khác với các dịch trạm thông thường, trưởng dịch trạm tiền đồn bắt buộc phải là mồi lửa. Tất nhiên bọn họ sẽ không cho một mồi lửa nhảy dù tới phát hiệu lệnh. Những lúc như vậy, Lạc biết mình phải “trẻ người non dạ dễ gạt” thì sẽ trở thành lựa chọn tốt nhất của bọn họ.
Cậu buộc phải không biết chút gì về cái chết của cha mình, bịa ra câu chuyện “nhiệt huyết sục sôi” cho bọn họ, cậu buộc phải không có ai để tin vào, làm một trưởng dịch trạm vụng về, được này mất kia, cậu buộc phải là kẻ không học vấn, không nghề ngỗng, ngay cả việc tu hành của mồi lửa cũng bỏ phế…
Sau đó lấy được chứng cứ ấy…
Cậu phải lấy được nó trước khi sức mạnh mồi lửa trong vật lưu lại bị người ta kế thừa, nếu không vật chứng sẽ biến mất. Tên khốn có được sức mạnh mồi lửa có thể ra ngoài tìm chỗ trốn một quãng thời gian, sau đó trở về bịa ra câu chuyện gặp được duyên kỳ ngộ, từ đây lắc mình trở thành người thượng đẳng.
Lạc không còn đường để mà từ từ mưu tính, là vì không ai biết được đấy là bao lâu. Có khi đám hung thủ si tâm vọng tưởng cả đời cũng chẳng đạp vào vòng mồi lửa được, mà cũng có khi ngủ dậy, hiện thực hoang đường “thắng làm vua thua làm giặc” sẽ khiến cho tất cả những tội ác chẳng còn ai hay.
Ban đầu, trọng điểm điều tra của Lạc là Thẩm Phán, dù sao thì trạng thái hư thận của lão già đó cũng rất rõ. Để tiếp cận Thẩm Phán, cậu giẫm lên lòng tự tôn như miếng đệm giày, công khai tuyên bố Thẩm Phán còn thân hơn cả cha ruột. Thế nhưng lòng dạ lão già đó còn sâu hơn cả rãnh biển, chiếm hời chót lưỡi không ít nhưng vẫn không lộ chút sơ hở nào.
Nhưng sau khi tiếp xúc cận kề những người này, Lạc nhanh chóng phát hiện ra sự tương tác kỳ diệu giữa các hung thủ: Lũ vệ binh chân chó thân thiết với Zoey và Thẩm Phán hơn, nhưng thái độ thì không còn cung kính như trước, lờ mờ có ý tranh cao thấp, lúc riêng tư, hành động càng thêm ngạo mạn, phù phiếm.
Lạc tức khắc hiểu ra: Suy cho cùng đó cũng là vật lưu lại mồi lửa của lộ tuyến “thần bí”.
Lộ tuyến “thánh” sẽ công khai triệu tập, tập hợp định kỳ, sàng lọc mồi lửa mới. Bọn họ người đông, được người ta tôn kính nhất, nhưng tỷ lệ tổn hại cũng rất cao. Thân là mồi lửa, các “thần thánh” đúng là có rất nhiều tài nguyên cùng với đặc quyền, đồng thời cũng sẽ vì yêu cầu đặc biệt trong việc tu hành của lộ tuyến thần thánh mà bọn họ buộc phải tuân thủ nghiêm ngặt thanh quy giới luật, ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ định kỳ.
Đó là một con đường nhìn thì vinh quang, thực tế lại đoản mệnh. Nghe nói hai mồi lửa thần thánh hướng “Thánh quang” và “Xét xử” tuổi thọ bình quân đều không tới 30, sao sướng bằng cố thủ ở dịch trạm thông suốt tứ bề, làm chúa đất kia chứ? Dù sao người như Zoey tuyệt đối không muốn trở thành “thần thánh”. Bao năm qua, Thẩm Phán vẫn luôn bá chiếm danh ngạch hội nghị của dịch trạm, một mặt là gã biết luồn cúi, có quyền thế, mà mặt khác chính là kẻ có lý tưởng được bao nhiêu đâu.
Nhưng “bí” thì khác.
Việc tu hành ở “thần bí” không cầu đại nghĩa, chỉ cầu với mình, cho rằng sức mạnh mồi lửa tăng trưởng nhờ vào lĩnh ngộ. Các “thần bí” gần như tính ai cũng quái đản, toàn là quỷ ích kỷ. Bọn họ hưởng hết thảy những đặc quyền mà trấn nhỏ trong lãnh địa cung phụng, cũng không có nhiệm vụ hạn chế và nguy hiểm như những “thần thánh”.
Nếu không phải bọn họ chơi trong nhà, thực lực lại mạnh thì chắc chắn chuyện mưu sát “thần bí” sẽ không ít, vật lưu lại mồi lửa của lộ tuyến thần bí là kho báu đích thực.
Chỉ cần sự mê hoặc đủ lớn, sự tham lam của con người ta có thể cắn nuốt tất cả, nhất là món vật lưu lại, lai lịch bất minh, không thể cho ai hay. Thẩm Phán muốn ăn mảnh thì sẽ có nguy cơ đồng đảng đâm sau lưng, gã không muốn chia cũng phải chia.
Vậy nên vật lưu lại mồi lửa ấy được chuyền tay trong nhóm đồng đảng theo một cách nào đó.
Với Lạc mà nói, đây là một việc tốt nhưng cũng là việc xấu. Tốt ở chỗ đối phương không phải một khối vững bền, có thể khích bác, chia rẽ. Chỗ xấu chính là biến số cũng nhiều, nếu cậu tùy tiện hành động rồi bị đối phương phát giác, vật lưu lại sẽ bị chuyển đi nhanh chóng. Mà một khi Lạc bị lộ, cậu dám chắc “Học Nghề” trói gà không chặt như mình sẽ không còn được nhìn thấy ngày mai nữa.
Đúng ngay lúc này, ông trời ban cho cậu một bầy cừu lạc đường.
Lạc vốn định làm chu toàn một chút: Trước tiên cậu gửi thư nặc danh cho mấy chi tiểu đội mồi lửa có mặt ở dịch trạm lúc này, vậy nên nhóm người đàn ông cao to tóc đuôi ngựa vốn định đi mới dừng lại vây xem. Hung thủ tề tựu cả sảnh, Tấn Mãnh Long đánh rắn động cỏ, kẻ mang theo vật lưu lại bên người sẽ lộ ra sơ hở, mình chỉ cần âm thầm dẫn hướng các mồi lửa đi bắt người là được.
Giữa chừng xảy ra bất kỳ sai sót nào đều không quan trọng, chỉ cần diệt khẩu công cụ hình người ngu xuẩn là được, cậu có thể giấu mình đi… Còn về cậu bé run bần bật kia thì rất dễ nắm giữ, uy hiếp dụ lợi hoặc trừ khử đều dễ dàng.
Không ngờ lại chẳng suôn sẻ tới vậy, diệt khẩu thất bại, đường lui không còn, Lạc chỉ còn cách đập nồi dìm thuyền.
Trưởng dịch trạm có đôi mắt màu lam ngược dòng chui qua đám đông như con cá bơi lượn, bắt lấy vệ binh tóc nâu mang hiềm nghi giữ vật lưu lại, gác súng sau hông đối phương, cố ý kêu to tên gã: “Ngài Roger, ngài định đi đâu đó?”
Người đàn ông tóc đuôi ngựa của tiểu đội mồi lửa thần thánh nhìn sang theo giọng nói đó rồi hiểu rõ nguồn gốc của lá thư nặc danh ấy ngay.
Trong ngôi nhà nhỏ loạn cào cào, mọi người ba chân bốn cẳng đè Tấn Mãnh Long xuống đất, giải cứu Thẩm Phán.
Cùng lúc đấy, Lạc túm ngực vệ binh tóc nâu, kéo cổ áo đối phương, moi ra mặt dây chuyền từ bên trong.
Mồi lửa tóc đuôi ngựa sải bước đi tới tháo mặt dây chuyền đó, lấy ra một mảnh nhỏ xương người từ trong tầng giữa ở mặt sau. Không biết mảnh xương đó thuộc về bộ phận nào, khoảnh khắc tiếp xúc tới tay người đã kích ra ánh sáng trắng trên tay Tóc Đuôi Ngựa.
Những người vốn đang quan sát Tấn Mãnh Long bị động tĩnh này hấp dẫn, ào ào xoay chuyển ánh mắt. Tóc Đuôi Ngựa phả ra một hơi, sắc mặt ngưng trọng, đoạn mở miệng: “Đây là một vật lưu lại mồi lửa.”
Vệ binh tóc nâu đã bị đè dưới đất, Lạc chậm rãi thu hồi súng, cảm giác được vô số ánh mắt kín đáo hoặc lồ lộ rơi lên người mình.
“Nhưng không sao hết.” Cậu nghĩ, “Kết thúc cả rồi.”
Lạc ngoái đầu nhìn gương mặt của những hung thủ khác. Chúng hoặc hoang mang thất thố, hoặc mặt mày như tro tàn. Thẩm Phán vừa bị giật điện, tay chân tê mỏi còn chưa kịp hồi phục lại, không khỏi phát run, gã khó nhọc nắm tay Zoey như muốn đứng dậy.
Lạc không nhịn được mỉm cười với gã.
Và đúng vào lúc này, Tóc Đuôi Ngựa phía sau lại tiếp tục nói: “... Một món vật lưu lại mồi lửa lộ tuyến “thần thánh”, mời ngài đây giải thích xem mình lấy được từ chỗ nào?”
Cái gì?!
Mọi người xôn xao, Lạc như bị sét đánh.
Hoa Nhài không thèm sừng cộ lại với y, chỉ giương mắt nhìn Thẩm Phán chằm chằm.
Thẩm Phán bình tĩnh tránh khỏi Zoey đang dại người, gã sửa sang lại vạt áo, đứng yên một cách tử tế, kế đấy nói với Tóc Đuôi Ngựa: “Leslie các hạ, xin hỏi ngài có thể nhìn ra vật lưu lại này là phương hướng thần thánh nào không?”
Mồi lửa Tóc Đuôi Ngựa - Leslie ngập ngừng: “Xin lỗi, là hơi thở tôi không quen lắm, có thể chắc chắn không phải là “Thánh quang” hay “Xét xử”, có lẽ bảo vệ thần vực hoặc là…”
““Chân lý”.”
Thẩm Phán nâng Đồng Hồ Chân Thật lên bằng cả 2 tay, đoạn tiếp lời. Gã quay sang nhìn Lạc, mang theo ý cười từ bi: “Trưởng dịch trạm là “Bác Sĩ” tương lai, có thể xem hộ một chút hay không? Xem thử xem vật lưu lại mồi lửa trong tay Leslie các hạ có phải là một mảnh xương vỡ? Không giấu các vị, mới nãy tôi cảm thấy Đồng Hồ Chân Thật phản ứng không giống với lúc thường lắm.”
“Ý ông là…” Mồi lửa Leslie đi tới nhận đồng hồ để bàn, ông ta bao phủ nó bằng ánh sáng trắng trong lòng bàn tay mình trước cái nhìn chăm chú của đám đông. Sau khi ánh sáng trắng thấm vào, mặt đồng hồ “lách cách” một tiếng, bắn ra cái lỗ nhỏ che khuất, trong đó là nửa mảnh xương trắng hếu.
Trong tiếng túm tụm của mọi người, Leslie bỏ mảnh xương mình thu được vào, vừa khéo khớp với nửa mảnh trong đồng hồ.
Thẩm Phán lộ ra vẻ mặt đau đớn, gã nhìn vệ binh tóc nâu nằm liệt dưới đất, nghênh đón ánh mắt không dám tin của đối phương: “Johans ơi Johans, cậu là vệ binh mà tôi xem trọng nhất. Sao cậu lại làm ra chuyện thế này? Nếu thật sự muốn trở thành mồi lửa thần thánh như vậy, cậu hoàn toàn có thể nói với tôi. Lão già như tôi sớm nên nhường danh ngạch tham dự hội nghị cho lớp trẻ rồi. Nhưng mà cậu… trộm cắp tài sản chung, cất giấu phi pháp vật lưu lại mồi lửa phải ngồi tù đó! Cậu bảo mẹ cậu em trai cậu biết làm sao đây?”
Máu cả người Lạc lạnh đi.
Trộm cắp tài sản chung, cất giấu phi pháp vật lưu lại mồi lửa nhiều nhất chỉ phán hình 3 đến 5 năm, hoàn toàn không thể so với trọng tội mưu sát mồi lửa, vệ binh tóc nâu này không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nhận cái trước.
Lạc liếc qua vẻ mặt phức tạp của Zoey: Cậu ngàn tính vạn tính lại không ngờ lão già Thẩm Phán này có thể tính kế cả người mật mưu với mình vì mồi lửa!
Thẩm Phán liếc nhìn Lạc, gã vờ vịt lắc đầu, đích thân cúi xuống đỡ Hoa Nhài ngã tới bên chân mình lên, phủi bụi đất trên người cho nó, lời nói thấm thía: “Con ơi, các con đều là hy vọng của tương lai, phải đi đường ngay lối thằng.”
“Thật ra là chúng tôi nhận được một phong thư nặc danh, nói có người mưu sát một vị mồi lửa của lộ tuyến “thần bí”, ăn trộm vật lưu lại mồi lửa,” Mồi lửa Leslie cảm giác trong này có chỗ không thích hợp, ông ta biết tiểu đội thần bí chắc chắn chú ý nơi đây thông qua cách nào đó, “Đấy lại là việc gì?”
Thẩm Phán vừa nghe đã kinh ngạc: “Cái gì?”
“Trong thư nói, “lửa gian” mưu hại lão trưởng dịch trạm lúc trước là bị vu hãm mưu sát, hung thủ làm vậy vì vật lưu lại trên người vị mồi lửa đó.”
“Ngài làm tôi lú lẫn rồi đó các hạ.” Thẩm Phán day mi tâm, “Như thế này là sao? Hoài nghi lão trưởng dịch trạm chúng tôi à?”
Răng của Lạc bị cậu cắn “rắc”. Còn chưa kịp đợi Leslie nói, một vệ binh đè Tấn Mãnh Long dưới đất vô ý xắn tay áo ngài quả cảnh sát lên, anh ta chợt “á” một tiếng: “Hình xăm Tường Vi Đen! Đây là chó săn của ma cà rồng!”
Đám người mới vừa bình tĩnh giờ đây lại huyên náo, Leslie cúi đầu nhìn Tấn Mãnh Long: “Đúng rồi, ban nãy cậu gào “Thẩm Phán là hung thủ” nhỉ? Sao cậu nói vậy?”
Thẩm Phán trông có vẻ vừa “hoàn hồn” lại: “Cái gì, không phải, đợi đã, vậy nên không phải là lão trưởng dịch trạm, trong này vậy mà còn chuyện của tôi nữa sao… Trời ơi, chuyện này buồn cười quá đấy nhỉ?”
Nói đoạn, Thẩm Phán lộ ra vẻ mặt suy tư: “Đợi đã, người này hôm qua vừa tới, hôm nay tôi mới gặp. Một quả mọng làm việc được ma cà rồng nuôi sao lại chạy tới dịch trạm vu khống tôi?”
Sắc mặt Leslie lạnh lùng hẳn, ông ta sẵn giọng quát Tấn Mãnh Long: “Ai sai khiến mày?”
Thẩm Phán bất đắc dĩ thở dài: “Còn nói tôi lại vì vật lưu lại mồi lửa…”
Đúng ngay lúc này, một giọng nói thiếu nữ trong trẻo vang lên giữa một vùng ý kiến trái ngược nhau: “Vật lưu lại mồi lửa là gì thế?”
“Đó là di sản quý giá của nhóm người tiên phong vĩ đại,” Thẩm Phán kiên nhẫn giải thích với cô bé gái trước mặt trong cái nhìn chăm chú của đám đông, “Là thứ mà sau khi mỗi một mồi lửa rời đi sẽ để lại trong một bộ phận của cơ thể mình, truyền cho thế hệ sau.”
“À,” Hoa Nhài gật đầu, không biết có hiểu không nữa, nó ngửa mặt lên, nở nụ cười với Thẩm Phán, “Là cái này sao?”
Lời còn chưa dứt, lòng bàn tay Hoa Nhài chợt sáng lên ánh sáng màu trắng hệt như Leslie, phủ lên cái bụng béo hơi nhô ra của Thẩm Phán.
Không ai kịp phản ứng lại.
“Kẻ trộm cắp,” Con nhỏ nói ra phán quyết không phải là “tử hình” đầu tiên từ thuở lọt lòng cho tới nay, “Xử phạt roi, da tróc thịt bong, giao tang vật ra!”
Ánh sáng trắng và tiếng lụa xé cùng nhau vang lên, trường bào che cái bụng mỡ của gã đồng loạt nứt toác, chừng đâu nửa giây sau gã mới chậm rãi nhận ra chuyện gì đang diễn ra. Gã cất tiếng kêu thảm, mỡ trắng bóng vả máu chảy xuôi xuống, một mảnh xương trắng được khâu vào da thịt rơi xuống đất, thế mà chẳng nhuốm chút máu thịt nào.
Mảnh xương đấy chạm tới Hoa Nhài nhưng lại thoáng có ý bài xích nó, lăn ra xa hơn một chút, sau đấy được một bàn tay gầy gò tái nhợt nhặt lên.
—Tiền đồn: Vị trí ở phía trước nhất, gần đối phương nhất, có nhiệm vụ canh giữ và trực tiếp đương đầu với đối phương.