Ác Ma Thuần Sắc Trắng

Chương 104: Sóng thần 5



Chương 104: Sóng thần 5

Quạ Đen - EHA003 thu hồi lại “hành lý” là nền văn minh xưa cũ ký gửi nơi linh hồn hắn, cảm thấy hít thở khó khăn vô cùng.

Chúng nặng như 10 vạn ngọn núi, đè hắn thành một cọng tóc… một sợi tơ nhện, thân bất do kỷ mà bay đi, một hơi là thổi đứt ngay. 

Có một khoảnh khắc đó, ở nơi chẳng ai hay, Quạ Đen yếu đuối trong chốc lát. Hắn không muốn mở mắt, dù sao thì mở mắt ở cái chỗ quỷ quái này cũng đâu thấy được ánh mặt trời sớm mai.

Nhưng mà giả chết không có kết quả. Chắc nhận ra tần suất hô hấp của hắn thay đổi, cánh tay hắn bị người ta nặng nề siết chặt.

Với người có giấc ngủ nông còn đang nhập nhẹm thì siết tay chính là phương pháp gọi dậy ôn hòa và hiệu quả, tiếc là người ta giờ không có ôn hòa tí nào. Quạ Đen giật mình, bị kéo về hiện thực, hắn chợt mở bừng mắt, rồi nhìn vào một đôi mắt hổ phách dưới ánh đèn ố vàng. 

Không biết có phải trùng hợp hay không mà trong ký ức sau cùng khi hắn cáo biệt thế giới cũ, ấy là ánh mắt tiễn đưa hắn đi của ba người bạn “Quỷ không được đặc xá”. 

Mà nay mình hắn lẻ loi đến điểm cuối lại có một đôi mắt “đón hắn ở sân bay” mấy trăm năm sau.

Đôi mắt như đá quý có độ tinh khiết cực cao, trên mống mắt là “ráng ngũ sắc cứng cáp” trong truyền thuyết ấy như sợ hắn lạc đường vậy, chiếu rọi vẻ phong trần mệt mỏi cả người hắn sau khi lặn lội bước đường xa. 

Cũng không biết Quạ Đen đang thờ thẫn hay còn chưa tỉnh nữa mà cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Gabriel một phút đồng hồ.

Trên gương mặt của Gabriel vốn đang áp chế lửa giận, nhìn kĩ chắc có cả chút sợ hãi nữa. Sau đó bàn tay như kiềm sắt của y chậm rãi buông lỏng trong một phút đồng hồ ấy, người có hơi luống cuống lung lay như thể muốn tránh ra rồi lại ngập ngừng chẳng nỡ.

Cơn giận của Gabriel bị quét sạch hết chín phần, y chậm nửa nhịp mới từ từ mở bừng mắt, nhớ tới ống máu mình uống lúc ở trong sở An ninh. Y cúi đầu ngửi bàn tay của Quạ Đen, không có mùi mực và mùi mê điệt hương trong tưởng tượng của mình: Quạ Đen tắm rồi, trước đó còn phun cả đống thuốc khử mùi dùng ngoài lúc ở dưới thành phố ngầm. Trên bàn tay ấy chỉ có thêm chi chít vết thương lớn bé đủ cả.

Ma xui quỷ khiến, Gabriel liếm miệng vết thương trên đầu ngón tay hắn, hai người cùng chấn động. 

Ký ức suýt nuốt chửng Quạ Đen tới từ đâu về lại đó, hắn tỉnh hẳn. 

Yết hầu của Gabriel khẽ lăn.

Sau đấy hai người nhúc nhích cùng lúc, Quạ Đen mãnh liệt chống người dậy, hơi thở của Gabriel như lưỡi rắn lướt qua người hắn. Lúc gần như bò lên tới cổ Quạ Đen thì bờ môi của y bị một bàn tay chặn lại.

Quạ Đen: “Cái này không được.”

Gabriel chăm chú nhìn Quạ Đen, thuận thế dán vào lòng bàn tay của hắn.

Song Quạ Đen lại không rút tay về mà chỉ lặng lẽ nhìn y, chỉ tay bị xúc giác ướt át in hằn, cho đến chỗ đường vân nứt ra…

Cuối cùng Gabriel cũng chớp mắt: “Tại sao?” 

Quạ Đen im lặng một chốc, không phải là hắn không biết nói gì mà chủ yếu là phổi không đủ hơi, hắn phải gom góp hơi hám mới có thể nói tràng giang đại hải.

Hắn nhìn Gabriel, cảm thấy người đầu tiên hình dung vận mệnh thành chiếc bánh xe đúng là thiên tài.

Lịch sử chính là một cái hố lặp lại vòng tuần hoàn vô số lần. Người trước ngã xuống thì tới kẻ sau ngã, sau khi con người ngã xuống thì tới ma cà rồng ngã vào. Mà lần nào cũng đổi cái mới, cách ngã đủ sắc màu.

Thời đại của “Quỷ không được đặc xá” đã trôi qua hàng trăm năm lại chẳng nhớ được chút bài học nào, mà trái lại “kỹ thuật” lại nhuần nhuyễn hơn. 

Là thiết kế tâm huyết phức tạp của ma cà rồng, thoạt trông Gabriel không giống “Quỷ không được đặc xá” bị rót máu thịt sinh vật tối tăm một cách đơn giản thô bạo lắm. Hẳn là y được sáng tạo dựa theo hình mẫu là thiên phú ma cà rồng “Dược sư” nhà Venture, bên trong thêm vào một đống kỹ thuật không cần thiết mà Quạ Đen không muốn biết.

Nhưng nguyên lý cơ bản thì có vẻ giống nhau: Từ đầu tới cuối, thân thể người sống không cách nào chịu được ô nhiễm ma cà rồng tới từ “Bóng ma”, loại ô nhiễm đó sẽ đem tới nỗi đau rất lớn.

Nhìn từ góc độ này, chắc Gabriel cũng có thể xem là “Quỷ không được đặc xá pro”.

Chỉ mồi lửa có cùng nguồn gốc với thủy tinh đen, mặt trái của “Bóng ma” mới có thể giảm bớt đôi chút.

Cho nên lần đầu gặp nhau dưới thành phố ngầm, Gabriel mới thích dính hắn như vậy.

“Thật ra thì thủy tinh trắng… ờm, bọn họ gọi là cái gì nhỉ?” Ký ức quá khứ và hiện tại của Quạ Đen có chút lẫn lộn, “Bỏ đi, anh nghe hiểu là được rồi… Là cái đó đó, có hiệu quả hơn với anh nhỉ? Sao hồi đó không giữ Rối quỷ đó lại?”

Gabriel không đáp lời, hơn nữa còn phớt lờ hoàn toàn vấn đề Quạ Đen lái đi mà hỏi ngược lại: “Sao lại không được?”

Quạ Đen thở dài, không hổ là đại thiên thần ngày nào cũng nhung nhớ phải đồ sát thần, cả người phản nghịch, cho bậc thang, dí tới tận dưới chân cũng không chịu bước. 

Hắn nhích về phía vách tường, khó khăn dịch ra chỗ cho một người. Chiếc giường đơn này chỉ rộng độ 1 mét 2, 1 mét 3, Quạ Đen nằm ngủ, đầu tóc ngổn ngang chiếm cả chiếc giường, dịch ra được chút không gian này quả không dễ dàng gì.

Quạ Đen: “Muốn lên giường nằm một chút không?” 

Quả nhiên Gabriel khựng lại. 

Thật ra Quạ Đen đã sớm nhận ra Gabriel chỉ hùng hổ dọa người lúc người ta co rụt thôi. Y giống như động vật nhỏ có khứu giác nhạy bén vậy, chuyên đời sáp tới chỗ mấy người tỏa ra mùi “đừng có qua đây” nhưng sẽ tránh né mấy thứ chủ động tới gần theo bản năng. Hẳn là do trải nghiệm của y có hạn, không “sợ y” ắt là “muốn hại y”. 

Nhưng dù là vậy thì cũng chỉ vài giây là Gabriel đã khắc chế được “bản năng”, chẳng chút phòng bị mà nhét mình lên chiếc giường chật hẹp.

Rồi người dũng cảm có được một cái ôm. 

Dưới ánh đèn tù mù, tiếng hít thở mỏng manh chấn động bên tai, nỗi lo âu không tên của y lặn xuống, chút đói khát lại chậm rãi bò lên. 

Cơn đói khát đó không dữ dội tới mức làm người ta mất đi lý trí, chỉ làm lồng ngực và bụng y hơi nóng lên. Trái tim y đang giãy giụa, khoảnh khắc đó, Gabriel nghe rõ dòng máu của mình đang tăng tốc, hốt hoảng chạy qua cổ. 

Y như trúng tà, bị “phong ấn” ở đấy. 

Ánh mắt lướt qua Quạ Đen, dừng nơi vách tường, Gabriel nghĩ: Nếu như giờ có thứ gì đấy bò ra từ vùng tối tăm đó, cho dù chỉ là ma cà rồng bình thường không có thiên phú, cho dù chỉ là một người yếu ớt… thì hẳn là cũng có thể vặn gãy cổ hắn dễ như trở bàn tay nhỉ? 

Cái suy nghĩ ấy lóe lên lại mang theo tầng run rẩy khe khẽ, Gabriel nhịn lại ham muốn rùng mình, đồng tử khẽ co lại. 

Từ lúc chào đời cho tới nay, lần đầu tiên y được trải nghiệm cái cảm giác ảo diệu ấy trên người mình, nhất thời không nói rõ được là mình nóng hay lạnh nữa, chỉ là y cảm nhận được cơ thể mình đang sống chứ không phải “dụng cụ chứa thiên phú” lạnh căm, là cảm giác xưa nay chưa từng có. 

Cái ôm của Quạ Đen là cái ôm hữu nghị không hàm chứa bất kỳ ý nghĩa nào khác. Hắn dừng lại mấy giây, đoạn vỗ nhẹ lên lưng Gabriel: “Nếu chỗ tôi có thể làm dịu bệnh trạng của anh thì anh có thể dọn vào ở… chỉ cần anh không chê bừa bộn… ờ, thật ra anh chê cũng vậy thôi, thoải mái, đừng ép tôi dọn dẹp là được. Ngôi nhà này có thêm bạn cùng phòng cũng chẳng chật bao nhiêu, tôi có thể đổi qua cái giường ngủ rộng rãi hơn. Nếu anh tiếp xúc vật thiên phú quá độ có thể dứt khoát ngủ ở đây luôn.”

Hắn khựng lại: “Anh chính là người ở đây, mỗi một người đều được anh chăm sóc. Tôi chăm sóc anh cũng là chuyện nên làm. Tới khi nào chúng ta có cách khác, tỉ như tìm được cục đá tiện dụng hơn cho anh đem theo bên người. Bạn cùng phòng có thể giành chăn nhưng không thể vượt qua cái ranh giới nói không rõ kia, là vì chúng ta không phải kiểu quan hệ thuận tiện làm những chuyện đó… Tôi biết trông có vẻ không giống, nhưng tôi thật sự thuộc phe bảo thủ, thông cảm cho cục đá hóa thành đồ cổ chút nha?” 

Gabriel: “Ờ.”

Quạ Đen: “...”

Vầy là nghe mà hiểu hay không?

“Bảo thủ tới mức nào?” Gabriel hỏi, “Kịch bản của ma cà rồng cậu chấp nhận chứ?” 

Quạ Đen: “Kịch bản nào?”

Gabriel tổng kết, lời ít ý nhiều: “Bắt chuyện, tặng đồ, ăn cơm, hẹn hò, cuối cùng đôi bên bày tỏ lời đồng ý đầu môi bằng mớ từ ngữ lòe loẹt, nắm tay nhau lên giường.” 

Quạ Đen: “... Đó là ma cà rồng đạo của bên này đấy.” 

“Được.” Sát thủ vĩnh viễn chỉ nhìn vào chỗ yếu hại, Gabriel vĩnh viễn không bị lệch trọng điểm: “Kịch bản ma cà rồng đạo, chúng ta bắt đầu từ bước thứ nhất nhé?”

Quạ Đen: “....”

Hắn chậm rãi trở mình, nhìn vào vách tường để sám hối, khô khốc nói: “Bắt đầu từ chỗ tha cho tôi, ngậm miệng lại, để tôi ngủ bù một giấc…” 

Nhưng Gabriel không cho phép Quạ Đen tự bế, bàn tay tái nhợt của y chợt cố định người Quạ Đen lại từ phía sau, một tay dán lên ngực hắn, tay kia cầm tay trái hắn, cưỡng chế tách ngón tay Quạ Đen ra, chiếm lấy kẽ ngón tay của đối phương.

Khóe mắt Quạ Đen giật giật, cảm giác mình có là cái tượng đất cũng phải ra tay, bẻ cổ tay thì không lại thật, cơ mà ngón nghề khóa khớp thì hắn còn chưa trả lại giáo quan đâu nhé…

Thế nhưng là lúc này, hắn nghe thấy giọng nói khẽ gần như không thể nghe của Gabriel: “Dấu ấn những người chết để lại, đều ở trên bàn tay này, có phải không?” 

Quạ Đen chợt im lặng, hai mắt mờ to.

Thấy rõ… Thấy rõ bug tới vậy luôn à?

Gabriel cụp mắt, chóp mũi vùi hờ vào mái tóc xoăn của Quạ Đen, cảm nhận được Quạ Đen tuy có bất ngờ nhưng nhịp tim lại chẳng hề thay đổi. 

“Không thể vứt họ đi sao? Nếu như tôi chết, cậu có thể sử dụng năng lực trên người tôi nhỉ?” Gabriel bắt lấy tay trái của Quạ Đen, để lên động mạch cổ của mình, “Tôi có ích hơn bọn họ, chỉ cần cậu mãi mang tôi đi theo…” 

Quạ Đen thở dài: “Cám ơn nha, nhưng mọc lương tâm hộ cái, anh cứ phải làm nũng kiểu cõi âm vậy hả?” 

Nhịp tim vẫn không đổi.

Gabriel không hiểu nên hỏi: “Nếu không thì làm kiểu nào?” 

“Anh đè lên tóc tôi này, đừng, vai tôi đau lắm.” Trưởng dịch trạm làm mẫu tại chỗ, bóp giọng lại cứ như uống vào lọ “Quyến rũ”, “Đầu tôi cũng đau lắm, đại thiên thần các hạ ơi, có thể cứu giúp không, tiện thể tắt đèn với.” 

Quả nhiên đại chiêu lợi hại, Gabriel buông tay, tắt đèn như thể được lắp đặt thiết bị điều khiển bằng giọng nói. 

Quạ Đen mệt lòng mà thở phào: “Anh là người tốt, ngủ ngon.”

Trong bóng đêm, Gabriel lặng im, mãi lâu sau cũng không bày trò nữa. 

Ngay lúc Quạ Đen thử nuôi cơn buồn ngủ lại thì bỗng nghe Gabriel nói bằng chất giọng mang theo chút ngỡ ngàng: “Nhưng tôi rất thích cậu.” 

Quạ Đen: “...”

“Lúc tôi đi vào, tôi tưởng rằng cậu chết rồi… Mới nãy nhịp tim và hơi thở của cậu gần như đã ngừng lại, tôi không biết phải làm sao hết.” Gabriel nói khẽ. “Tôi chưa bao giờ không biết phải làm gì như vậy cả.”

“Tôi nghĩ…Nếu như về sau không còn được gặp lại cậu nữa, sao tôi vẫn còn ở đây kia chứ?” 

Chẳng cần dán vào thì Gabriel vẫn nghe thấy được, cuối cùng tần số co bóp gắn với nhịp tim vạn năm đó cũng tăng mau. 

“Vậy,” Y hỏi, “Cậu không thích tôi chút nào sao?” 

—Khóa khớp là một kỹ thuật vật lộn liên quan đến việc điều khiển các khớp của đối thủ theo cách khiến các khớp đạt đến mức chuyển động và độ mở tối đa.Khóa khớp thường bao gồm việc cô lập một khớp cụ thể, đòn bẩy nó để cố gắng buộc khớp di chuyển vượt quá phạm vi chuyển động bình thường của nó. Khóa khớp tạo ra các mức độ đau khác nhau ở các khớp và nếu áp dụng mạnh và/ hoặc đột ngột, có thể gây thương tích, chẳng hạn như tổn thương cơ, gân và dây chằng và thậm chí là trật khớp hoặc gãy xương .