Phòng họp bên trong Ẩn Mình giờ đang đối lập gay gắt.
Trong ánh mắt đớn đau của Lạc, Ẩn Mình lang thang nơi thành phố dưới lòng đất tạm thời quay về thế giới loài người, con xe lắp Ẩn Mình gửi trong khoảng sân nhỏ nhà thần bí, dù sao trong đấy cũng có thêm người Gấu mà.
Cửa dịch trạm giữa sông không cho phép ngoại tộc đi qua. Quạ Đen phái Tấn Mãnh Long đi biện luận trong hòa bình với trưởng dịch trạm Lạc, thuận tiện lắm.
Cuối cùng, con non người Gấu Mark lo sợ ký tên bằng cây hàng lậu dùng để nguyền rủa, phát thệ sẽ không bán đứng vị trí dịch trạm với bất kỳ ai, sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì có hại đối với dịch trạm, vi phạm sẽ đột tử. Lúc này Lạc mới nhẫn nhục gánh vác hiểm nguy, đóng cổng dịch trạm giữa lòng sông lại trong 3 giây.
Lúc này, trưởng dịch trạm Ẩn Mình và Eric đều không có ở “nhà”, trong phòng họp bày bừa như đang mở hàng vậy. Một đầu chất đống vật thiên phú bọn họ mới đánh cướp về từ chỗ sở An ninh, đầu kia là đống hàng lậu bọn họ cướp từ chỗ sở An ninh lần trước nữa.
Nhiệt độ bên hàng lậu ít nhất phải hơn bên vật thiên phú 5 độ.
Liszt rướn cổ với vẻ hâm mộ, thật muốn đi qua đầu hàng lậu sưởi ấm tí ghê. Nhưng mà không được, cậu ta và Hoa Nhài còn có nhiệm vụ
Hai mồi lửa sắp xếp lại vật thiên phú ma cà rồng mới thu được ở bên đầu lạnh lẽo thấu xương, mấy đứa nhỏ khác cộng thêm Tấn Mãnh Long lại ngồi bên đống hàng lậu, bị một đống vật lưu lại mồi lửa bao vây, suy nghĩ “bài tập về nhà” trưởng dịch trạm để lại lung lắm.
Người Gấu Mark cũng được thả vào. Gấu con đi theo bọn họ đã lâu, ngoài ưa khóc nhè rụng lông với ăn nhiều ra thì không còn tật xấu gì nữa. Tính cu cậu dịu dàng đơn thuần, trừ bỏ lóng ngóng thì sẽ không mang tới nguy hiểm gì cả… Thật ra không đơn thuần cũng không sao hết, Gabriel và một đống vật thiên phú đều ở đây, ông già của gấu con có tới thì cũng sẽ dịu ngoan thôi.
Thường thì Cực lạc đều có dáng vẻ mảnh mai, thần kinh cũng mảnh mai lắm luôn. Liszt cảm giác mớ vật thiên phú ma cà rồng đó giống như một loại từ trường có hại nào đó vậy, đừng nói là khởi động chúng, có mỗi bày quanh mình một vòng thôi mà Liszt đã thấy da dẻ như có vô số cây kim mảnh đâm vào, đầu óc “ong ong”.
Thật ra thì thuyền trưởng đại nhân vĩ đại không miễn cưỡng làm khó ai, không nói cậu buộc phải làm chuyện này, nhưng mà bé Hoa Nhài kế bên mình còn đang nghiêm túc ghi chép cấp bậc sức mạnh của mỗi một món vật thiên phú kia kìa. Cực lạc có vô dụng hơn nữa, có mặt dày hơn nữa thì cũng là một người trưởng thành đứng lên cũng cao ráo, đâu thể nào lâm trận chuồn êm trước mặt con nhóc choai choai cho được.
Với cả cậu không làm, không lẽ kêu Gabriel làm?
Liszt len lén liếc nhìn, anh trùm nọ đã chạy hẳn sang bàn con nít bên kia.
Cậu ta “xùy xùy” với Hoa Nhài, nháy mắt tỏ ý: Nay tâm trạng của anh trùm tốt lắm hả?
Hoa Nhài - một “thần thánh”, hoàn toàn không có tí ăn ý nào với chú em “Cực lạc” đang mắt đi mày lại với mình, con nhỏ mò ra miếng bánh quy hình đầu con gấu trên bàn, không tim không phổi nhai: “Anh đau răng hở?”
Liszt: “...”
Hoa Nhài phồng má nhai rau ráu: “Uống nhiều nước là được rồi, cái món nướng hồi ảnh ở lâu đài ma cà rồng mới cứng, giờ đỡ nhiều lắm luôn, tôi thấy ăn cũng ngon lắm.”
Đúng, mới sáng ra, Gabriel còn nướng bánh quy mini nữa, giờ cạnh Liszt là vật thiên phú u ám, chóp mũi lại quẩn quanh mùi bơ ngọt ngấy. Tinh thần cậu ta hốt hoảng nghĩ: Rốt cuộc sao hai từ “Gabriel” và “bánh quy gấu nhỏ” có thể đặt cạnh nhau kia chứ? Có cùng hệ ngôn ngữ đâu trời!
Bàn kia, đám Dâu Tây không màng tới ăn uống.
“Bài tập về nhà” Quạ Đen để lại rất kỳ diệu, không kêu tụi nó tập luyện, cũng không bảo học thuộc lòng, nhớ mặt chữ. Hắn để lại “trò chơi tương tác cốt truyện”.
Tụi Hai Nghìn còn chưa biết nhiều chữ nên Quạ Đen không viết vào giấy mà để lại mấy đoạn ghi âm trong di động.
Gabriel đang háo hức chờ đoạn sau.
Cốt truyện đoạn này kể về một cậu bé, cậu bé ấy có một loại sức mạnh kỳ diệu, gọi là “Thuật luyện kim”, có thể trích xuất đồ vật mình đã hoàn toàn lý giải, tùy ý cải tạo ghép nối theo ý mình. Song bậc cửa của “hoàn toàn lý giải” rất cao, cậu bé chỉ có trí tuệ cỡ 5 6 tuổi, đồ vật có thể hiểu được rất ít. Cậu bị người xấu nhốt ở một nơi, dùng làm công cụ hình người.
Đoạn ghi âm dừng lại ở ngay câu hỏi đầu tiên của trưởng dịch trạm: “Tưởng tượng mình là cậu bé đó, mình sẽ làm gì?”
Hoa Nhài làm việc riêng ngậm bánh đầu gấu chen vào nói: “Mạnh vậy còn bị nhốt lại hả? Vô dụng, nếu là em, em sẽ rút hết sắt ra, dán thành đại đao dài 2 mét, chém sạch bọn họ.”
Liszt: “... “Xét xử” cấp 1 cỏn con đúng là làm lỡ ngài rồi.”
“Nhưng mà nó… anh có 5 tuổi thôi, cầm đao có nổi đâu?” Tấn Mãnh Long rất đáng tin, cậu chàng thử dẫn tụi trẻ về mạch suy nghĩ bình thường, “Anh nghĩ là nên thử cách nhẹ nhàng khéo léo hơn, như là chiết xuất cánh trên người mấy con côn trùng nhỏ biết bay, lắp lên người mình ấy?”
“Phải hiểu hoàn toàn, vậy em không được rồi. Em cũng đâu có biết cánh côn trùng mọc kiểu gì đâu.” Dâu Tây ngẫm nghĩ, đoạn huơ tay: “Nếu mà cái gì cũng chiết xuất được vậy em có thể… có thể rút khái niệm “khóa cửa” không? Khóa cửa lại, người ngoài không vào được, em có thể biến nhà của mình thành chỗ không cho ai vào, tránh trong đó, chờ bạn bè tới cứu em.”
Gabriel vốn chỉ nhìn di động lăm lăm, lúc này ánh mắt chợt động. Y liếc nhìn Dâu Tây, sau đó ánh mắt lại rơi vào một món hàng lậu bên cạnh: Đó là một cái hộp nhỏ xám xịt, do đấy là vật nguyền rủa nên bình thường vẫn luôn áp dưới đáy hòm, vật lưu lại mồi lửa trong đó cũng không biết là hướng “thần thánh” nào.
“Vậy em còn có thể ẩn thân.” Tháng Năm được Dâu Tây khơi thông mạch suy nghĩ, “Ví dụ như trích tính “trong suốt” của cửa sổ thủy tinh ra, để vào người mình, vậy thì không phải có thể biến thành người thủy tinh trong suốt rồi sao, không ai thấy mình hết, em có thể trốn ra rồi.”
Mấy người phát huy trí tưởng tượng, mồm năm miệng mười, động não đầu nổi cả gió lốc. Gabriel thu hồi ánh mắt, y cúi đầu, nhàm chán bẻ miếng sắt trong tay: Y đang tay không bẻ cong miếng sắt thành khuôn bánh quy. Miếng sắt trong tay y cứ như miếng cao su nghe lời vậy, y chẳng cần làm bản nháp, cứ tùy ý bóp nặn như thể trong lòng đã có sẵn bản vẽ.
Hoa Nhài cách bàn dài gọi: “Ê, tóc trắng, sao anh không nói gì hả?”
Chân ghế dựa của Liszt “két” một tiếng, người suýt trượt xuống. Cậu ta sợ hãi ngoái nhìn bà chị con nít nghé con không sợ cọp.
Gabriel tốt tính liếc nhìn con nhỏ, miếng sắt trong tay chắc đã có dáng vẻ đầu con nít thắt tóc bím, trông thật sinh động.
“Chắc để xem tâm trạng?” Y thong thả nói, “Có khi tôi rất muốn xem thử xem bọn họ kêu tôi làm gì đó.”
“Sau đó thì sao?”
“Không thú vị nữa thì đi.”
Hoa Nhài truy hỏi: “Anh đi kiểu gì?”
Gabriel lại liếc nhìn con nhỏ, ánh mắt như muốn nói: Em lớn vậy rồi mà còn không biết đi à?
Y nghiêm túc cẩn thận trả lời: “Thường thì bước chân trái trước.”
Không biết Tấn Mãnh Long lấy đâu ra can đảm mà yếu ớt hỏi: “Nhưng mà trưởng dịch trạm nói tôi bị nhốt lại, xung quanh có rất nhiều kẻ xấu.”
“Cũng xem tâm trạng.”
“Hở?”
“Coi gần đó có cái gì, ví dụ như nếu mới ăn xong thì có thể lấy ra “nhiệt độ”. Gặp người lịch sự thì đặt nhiệt độ khối đá vào máu hắn; Người không lịch sự thì cho nhiệt độ đun sôi nước; Hoặc là dứt khoát chiết xuất ra hình thái gì đó,” Gabriel vừa nói vừa bẻ cong miếng sắt nhỏ một góc 90 độ, “Giống vầy nè, sau đó gặp ai thì lắp hình thái này lên xương sống kẻ đó.”
Phòng họp tạm thời im ru.
Gabriel hỏi thật dân chủ: “Tôi có thể nghe đoạn kế chưa?”
Tấn Mãnh Long lập tức định bấm đoạn sau nhưng Dâu Tây bảo dừng: “Chị Hai Nghìn còn chưa nói kìa.”
Con nhỏ vừa mở miệng cũng có cảm giác giọng mình đột ngột quá ngay tức thì, nó nuốt ngụm nước bọt: “Anh trạm trưởng nói là mỗi cá nhân đều phải tham gia.”
Gabriel nhún vai hiền hòa, rất dễ chịu mà cúi đầu, tiếp tục làm món đồ nghề nhà bếp của mình.
Hai Nghìn không quen bị người khác nhìn chằm chằm, nhất là còn có hai người đàn ông trưởng thành là Tấn Mãnh Long và Liszt. Ở trong chuồng quả mọng của Bí tộc, đàn ông trưởng thành đều nhốt trong chuồng con nọc khác.
Con nhỏ co rúm, không thể chịu đựng mà im lặng chốc lát, nghẹn ra âm thanh như tiếng muỗi vo ve: “Không… không biết, không làm gì hết nhỉ.”
Dù sao con nhỏ cũng từng là sinh vật bị vây trong chuồng.
Kẻ sinh ra trong chuồng sẽ không muốn trốn đi, trốn đi đâu đây? Con nhỏ chẳng biết chỗ nào cả, thế giới ngoài kia với nó chỉ là một vùng đen kịt. Khi ấy, nếu như không có bài ca du mục dẫn lối, cho dù có thả con nhỏ ra, nó cũng sẽ không dám đi lấy một bước.
“À… ừ, đúng.” Tháng Năm phá vỡ sự ngượng ngùng, “Chạy ra ngoài còn có nguy hiểm, ở đây ít ra có cái ăn cái uống, an toàn hơn. Thật ra nếu không có nguy hiểm thì có thể quan sát nhiều hơn ha, đúng không chị?”
Hai Nghìn cúi đầu, nỗi buồn vô cớ chợt ùa về, không hiểu sao dạo này hễ con nhỏ nhớ lại tháng ngày mình ở trong chuồng quả mọng thì cõi lòng cứ quyện lấy sự khó chịu.
Tháng Năm rất giỏi xem mặt đoán ý mà bấm đoạn ghi âm kế tiếp.
Giọng nói lười nhác của trưởng dịch trạm bay ra khỏi di động: “Mình không làm gì hết, có ai đáp đúng không?”
Hai Nghìn khẽ chấn động.
“... Nếu mà không ai là tôi thất vọng lắm đó, không ai xem kỹ đề hả? “Tưởng tượng mình là cậu bé đó”, mình vừa chào đời đã ở chỗ quái quỷ đấy rồi, người duy nhất đối xử tốt với mình trên thế gian này chính là cô nuôi trẻ ở đấy, ờm… có thể hiểu là “ma ma”. Mình không biết mặt trời ngoài kia có làm mình cháy da không, cũng không biết nước mưa có độc hay không, mình sẽ muốn trốn ra sao? Gabriel đừng nói, người khác chưa được ban phước bởi tôn danh của thiên thần rực lửa đâu.”
Gabriel vốn định mở miệng lại giống như được giọng nói đó cách không xoa đầu. Không hiểu sao mà Tấn Mãnh Long lại có cảm giác áp lực y mang tới cho mọi người quanh đây đã nhẹ hơn đôi chút, giống như đã len lén dùng “Quyến rũ” vậy.
Đoạn ghi âm tiếp tục: “Nhưng mà mình hay bị ngược đãi, bọn họ đều rất hung dữ, mình vừa lẻ loi lại vừa sợ hãi, lúc sợ thì mình sẽ làm gì đây?”
Hoa Nhài không xen vào, con nhỏ không biết cái gì là “sợ hãi”.
Nhất thời cả Dâu Tây với Tháng Năm cũng ngập ngừng, dù sao hồi trước hai đứa nó cũng là “thú cưng ma cà rồng cao cấp”, giá trị con người cực cao, tụi nó ngoan ngoãn, cũng không cứng đầu như Hoa Nhài, trừ việc bị lấy máu định kỳ ra thì chưa hề phải chịu ngược đãi gì hết.
Tấn Mãnh Long là “quả cảnh sát”, từ nhỏ đã không hề được ở phòng đơn một người, “cài đặt xuất xưởng” của cậu chính là trung thành, thân thiện, hợp tác, nhất thời không tưởng ra được cái gì là lẻ loi.
Mãi lâu sau, chỉ có Hai Nghìn run giọng nói: “Ma ma… “cô nuôi trẻ” kia.”
Gabriel chợt ngước mắt nhìn về phía “Găng Tay Trộm Cắp” đặt cạnh di động: Đó là món hàng lậu chế tạo từ vật lưu lại mồi lửa “lộ tuyến tàn khuyết”. Thính lực nhạy bén vượt xa người thường của y bắt được tiếng vang giòn tan, như là có thứ gì đấy nứt ra.
Dâu Tây vô tri vô giác hỏi: “Cô nuôi trẻ sao vậy?”
Hai Nghìn không hợp với đám đông lắm, Dâu Tây luôn cố gắng muốn kéo chuyện tới con nhỏ, hiếm được lần Hai Nghìn chủ động mở miệng, ánh mắt của Dâu Tây phóng “vụt”, chớp chớp nhìn qua.
“Sẽ muốn ở cạnh bà ấy nhỉ?” Hai Nghìn nói, “Dù sao thì…”
“Rắc rắc”!
Lần này thì ai cũng nghe thấy.
Cả tập thể ngoái đầu nhìn về phía Găng Tay Trộm Cắp, chỉ thấy nó nứt ra, đầu sợi vải dệt nổ tung, có một cụm sáng bay thẳng về phía Hai Nghìn…